Thẩm Loan đi quá nhanh, đến nỗi không thể thấy ý cười ẩn bên môi người đàn
ông, mang theo chút cảm giác thần bí.
Hẹn gặp lại sao?
"Sẽ nhanh thôi..." Một tiếng lẩm bẩm gần như không thể nghe thấy nhẹ nhàng
tan ra trong gió, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sáng lạn.
Thẩm Loan đối chiếu vé máy bay rồi tìm được chỗ ngồi, hạng thương gia hàng
phía trước ghế cạnh cửa sổ, rất thích hợp để ngủ. Cô nhờ tiếp viên hàng không
mang chăn và bịt mắt đến, sau đó bắt đầu ngủ bù.
Tối hôm qua, cô dịch hết tư liệu và luận văn liên quan đã sưu tập lúc trước về
tiếng Hán, đóng thành sách giao cho Chu Trì, trì hoãn thời gian ngủ, lúc này rất
buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được thân máy bay xóc nảy, dường như
đang cất cánh, Thẩm Loan không để ý, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Cô bị điều hòa làm lạnh đến tỉnh, lấy bịt mắt xuống, duỗi tay chuyển hướng gió
trên đỉnh đầu, đột nhiên, động tác cứng đờ, đảo mắt nhìn về phía chỗ ngồi bên
cạnh.
"Tỉnh rồi à?" Khuôn mặt vô cùng đẹp trai, đôi mắt cười như không cười, rõ ràng
là một người đàn ông, ngoại hình lại còn tinh xảo hơn so với phụ nữ, khen một
câu "thịnh thế mỹ nhan" cũng không quá đáng.
"Chú Lục, thật là trùng hợp." Cô cười.
"Không trùng hợp đâu."
"?"
"Chỗ ngồi này là tôi cố tình chọn."
"Cho nên?" Ánh mắt của thiếu nữ rất bình tĩnh, giống như sự chú ý đặc biệt của
anh ta đối với cô mà nói căn bản không đáng được nhắc tới.
Nhưng lại chính biểu cảm nhàn nhạt như vậy, có thể thốt ra những lời khiến cho
người ta tức chết mà không cần đền mạng. Không cần quan tâm đến cái gì, cũng
không đặt bất kì kẻ nào vào trong mắt, trong lòng Quyền Hãn Đình đột nhiên có
chút hụt hẫng.
Bình thường, ai thấy anh ta chẳng phải cúi đầu khom lưng, vâng dạ nghe theo?
Cô lại cố tình không chịu thua, nhưng bản thân anh đáng chết thật lại còn cảm
thấy rất thú vị.
Bên kia, hai người Lăng, Sở thu tất cả vào trong đáy mắt, tuy không dám nói lời
nào nhưng ánh mắt lại nhanh chóng trao đổi.
Lăng Vân: Gia lại bắt đầu phát bệnh.
Sở Ngộ Giang: Sai! Không phải phát bệnh, là bị coi thường. Cảm ơn.
Lăng Vân: Cậu dám lặp lại lời này trước mặt gia lần nữa không?
Sở Ngộ Giang: Đương nhiên... Không dám.
Anh ta còn chưa chán sống.
"Phụ nữ không cần quá cứng đầu, miễn cho tự mình chuốc lấy cực khổ." Quyền
Hãn Đình có điều ám chỉ, nói là lời khuyên, không bằng nói là uy hiếp một cách
biến tướng.
Đáng tiếc, còn không thể dọa được Thẩm Loan: "Ồ? Chú Lục thử chỉ điểm cho
tôi xem, tôi cứng chỗ nào?"
"Ý chí sắt đá."
"Ví dụ như?"
"..." Ngủ rồi không nhận, còn ra vẻ như không có việc gì!
Đương nhiên, lời này Quyền Hãn Đình sẽ không nói ra, nhưng Thẩm Loan lại
ngửi được hương vị u oán từ bốn chữ trước đó của anh.
Tròng mắt chuyển động, cô ghé sát người vào: "Chú Lục không phải là còn
đang nhớ mãi sự kiện ở khu du lịch suối nước nóng kia đấy chứ? Nhưng chú
cũng đã nói, loại người như tôi không xứng, cho nên ngàn vạn đừng tự bê đá
đập chân mình, dù sao, chắc chắn là tôi sẽ không thích chú."
Một câu cuối vô cùng chói tai. Sắc mặt người đàn ông bỗng chốc lạnh xuống:
"Yên tâm, tôi cũng sẽ không!"
"Vậy là tốt rồi," Thẩm Loan gật gật đầu, "Con người của tôi sợ nhất là phiền
toái."
"..."
Câu chuyện cứ như vậy bị đưa đến hồi kết.
Đến tận khi máy bay vững vàng hạ xuống, hai người cũng chưa mở miệng nói
thêm với nhau một câu.
Đáng thương cho Lăng Vân và Sở Ngộ Giang hai kẻ nghe lén này, ăn dưa được
một nửa đã không còn.
...
Mặt trời chiều ngả về tây, nhà cũ nhà họ Thẩm.
Lúc Thẩm Loan đi không có người hỏi thăm, khi trở về cũng lặng yên không
một tiếng động.
Nhìn thấy cô đi từ trên tầng xuống ăn cơm, những người khác mới nhận ra.
"Loan Loan đã trở lại à? Hành trình thuận lợi chứ?" Thẩm Như cười mời cô
ngồi xuống, nhìn qua tâm trạng không tồi.
"Chắc chắn là phải vô cùng thích ý chứ!" Không đợi Thẩm Loan mở miệng,
Thẩm Yên đã chen ngang trả lời: "Nếu không sao có thể vắng họp ngay từ ngày
ra mắt đầu tiên, ăn chơi đến bây giờ mới trở về? Cũng đúng, cùng là người
nhưng vận mệnh khác nhau. Người ta ăn nhậu chơi bời ở bên ngoài, đâu giống
chúng ta đi làm mệt chết mệt sống chứ?"