Ánh mắt Dịch Hoằng chợt lóe: "Đúng vậy, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cậu nghĩ
sao?"
"Cái rắm ấy, có nói hay không?"
"Cậu bảo tôi phải nói cái gì chứ?" Dịch Hoằng hất cái móng heo đáng chết mà
lại nặng đến phạm quy kia ra, bất chợt thấy buồn cười.
Ông ta vốn là muốn giới thiệu người quen và móc nối quan hệ cho Thẩm Loan,
nhưng dáng vẻ của đối phương dường như cũng không quá đồng ý, thậm chí
đẩy cả Chu Trì ra. Nhưng nếu đã không muốn, vậy cần gì phải chấp nhận lời
hẹn ước? Không phải là làm điều thừa à?
Dịch Hoằng vắt hết óc cũng nghĩ không ra lý do tại sao.
Nếu Thẩm Loan không muốn bại lộ thân phận thì tất nhiên ông ta cũng sẽ
không lắm miệng nói với Mã Hướng Tiền, "Được rồi được rồi, còn có thể có ý
gì cơ chứ? Cậu làm người làm ăn lâu quá rồi, cái gì cũng phải cân nhắc hết chín
khúc mười tám lần cong, cậu có thấy mệt hay không?"
Mã Hướng Tiền vẫn nghi ngờ mà nhìn chằm chằm ông ta.
Dịch Hoằng gọi tài xế tới: "Đừng làm loạn nữa, tôi đưa cậu về khách sạn trước
đã."
"Không về đâu! Hôm nay mà cậu không nói rõ ràng, tôi sẽ ngồi xổm ở đây
không đi đâu cả!" Mã Hướng Tiền nói được thì làm được, mặt mũi của nhân vật
tinh anh trong giới kinh doanh cũng có thể không cần, cứ tức giận mà ngồi xổm
ở giữa đường như vậy, giống y hệt một kẻ vô lại, nhưng ông ta thật sự quá béo,
ngồi thành một cục ở đằng kia trông hệt như một quả bóng nhỏ vậy.
Dịch Hoằng nhịn cười, nắm tay lại ho nhẹ một tiếng: "Vậy là định không đi thật
hả?"
"Không đi!"
"Chẳng phải buổi sáng ngày mai cậu phải bay một chuyến đi Ninh Thành à?
Hợp đồng hợp tác tài chính cùng MT cũng không cần bàn bạc nữa hả?"
Mã Hướng Tiền lúng ta lúng túng nhìn ông ta, sau một lúc lâu mới phản ứng lại
được: "Ừ nhỉ! Người nhà họ Tống để ý quy củ nhất, không thể đến muộn được."
"Vậy bây giờ cậu quyết định xem có đi hay không đây?"
"... Đi!"
Người mang đầy một bụng thắc mắc không chỉ có Dịch Hoằng và Mã Hướng
Tiền, Chu Trì cũng vậy.
Chờ trở lại phòng khách sạn, rốt cuộc cậu ta cũng không nhịn được nữa.
"Loan Loan, cậu đang có ý định gì vậy chứ? Sao tôi nhìn mà không hiểu một
chút nào?"
"Không hiểu ở đoạn nào?" Thẩm Loan nhướng mày: "Đúng rồi, cậu đã uống
không ít rượu, có cảm thấy đầu óc choáng váng hay không? Có muốn tôi gọi
phục vụ mang canh giải rượu lên cho cậu không?"
"Tạm thời vẫn còn ổn."
Thẩm Loan vỗ vỗ bả vai anh ta, biểu cảm khuôn mặt có vẻ vui mừng, Chu Trì
nhìn mà thấy đau cả trứng: "Tửu lượng không tệ đâu, tiếp tục cố gắng nhé."
"..."
"Có muốn uống sữa dừa không?" Cô mở cửa tủ lạnh ra, quay đầu hỏi anh ta.
Chu Trì nấc lên một cái, bây giờ tạm thời anh ta vừa nhìn thấy chất lỏng đã sợ,
vội vàng lắc đầu không ngừng.
Thẩm Loan cũng không miễn cưỡng, mở lon ra, ngửa đầu uống một ngụm vào
bụng, ngay lập tức cảm thấy lạnh thấu tim.
"Muốn hỏi cái gì thì nói thẳng đi."
"Mục đích của việc đi gặp Mã Hướng Tiền là gì?"
Thẩm Loan lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, là tấm mà khi chia tay
nhau Mã Hướng Tiền đã thuận tay đưa cho cô, "Vì cái này."
"Có ý gì?"
"Tôi muốn làm một vụ giao dịch với Mã Hướng Tiền, nhưng không phải bây
giờ. Gặp mặt lần này để có được phương thức liên hệ của anh ta, chỉ đơn giản
như vậy thôi."
Chu Trì ngẩn người: "Trước khi đến đây cô đã quen biết anh ta rồi sao?"
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, "Cứ coi như là quen đi."
Tổng giám đốc của tập đoàn Cự Phong, một trong những vị quý nhân xuất hiện
trong sinh mệnh của Tống Lẫm, nhờ vào việc hạng mục mà hai người hợp tác
sinh món lời lớn, anh ta mới chính thức đứng vững gót chân ở trong công ty tài
chính MT. Mà trước đó, cho dù Tống Lẫm có kiêu ngạo đến mức nào, chẳng
qua cũng chỉ là một đứa con trai riêng không được người trong gia đình coi
trọng!
Đương nhiên, đây chỉ là quỹ đạo của đời trước.
Đời này thì chưa chắc đâu...
Ba giờ chiều hôm đó Thẩm Loan bay trở lại Ninh Thành, giữa trưa lúc trả
phòng, Chu Trì chuẩn bị đưa cô đến sân bay, nhưng trên đường bị Dịch Hoằng
gọi một cuộc điện thoại kéo đi, nói là phải giới thiệu thành viên trong đội cho
anh ta.
"Một mình cô thật sự có thể đi được chứ?"
"A Trì, đã có ai từng nói với anh một điều rằng anh rất dong dài chưa?"
"..."
"Được rồi," Thẩm Loan xua tay về phía anh ta: "Nhanh đi, đi gặp những đồng
đội sẽ kề vai chiến đấu cùng cậu trong tương lai một lần, nhớ phải tạo một mối
quan hệ tốt đấy."
Sau khi Chu Trì rời đi, cô đứng ở ven đường chờ taxi.
Mười phút trôi qua, đến một chiếc xe trống cũng không có.
Thẩm Loan nhíu mày, nhìn thời gian, đúng lúc này, một chiếc Mercedes màu
đen dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe ở băng ghế sau được hạ xuống, khuôn mặt
đẹp trai của người đàn ông xuất hiện trong mắt cô.
"Đến sân bay à?" Âm điệu nặng nề, không để lộ vui buồn.
Thẩm Loan ừ nhẹ một tiếng, biểu tình còn lạnh lùng hơn so với anh ta.
"Lên xe."
Cô không nhúc nhích: "Không dám làm phiền ngài phải mất công đưa đón, tôi
vẫn nên chờ taxi thôi."
"Giờ này chỉ sợ cô chờ thêm một tiếng nữa cũng không bắt được taxi đâu."
Thẩm Loan cụp mắt.
Bên kia, Quyền Hãn Đình đã mở cửa xe: "Tiện đường mà thôi, có lên xe hay
không thì tùy cô."
Do dự chẳng đến ba giây, cô đã ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, trong nháy mắt
kia, nụ cười nở rộ trên gương mặt thiếu nữ tựa như thể mang theo ánh nắng,
sáng ngời chói lóa, ánh mắt Quyền Hãn Đình chợt hơi lóe.
"Vậy thì làm phiền chú Lục rồi." Cô đá đá hành lý bên chân: "Mở cốp xe đi
chứ."
Quyền Hãn Đình nhìn thật sâu vào mắt cô một cái, quay về phía người ngồi ở
ghế điều khiển nói một câu, cốp xe Mercedes mở ra, Thẩm Loan xách hành lý
bỏ vào: "Được rồi."
Cô vòng đến bên kia của dãy ghế sau, kéo cửa xe ra, vững vàng ngồi vào.
"Lái xe đi."
Suốt một đường không nói chuyện, không khí yên tĩnh đến mức hơi là lạ.
Sở Ngộ Giang nhanh nhẹn đánh tay lái, thông qua kính phản quang, khóe mắt
thỉnh thoảng nhìn về phía hai người đang ngồi mà không nói một lời ở hàng ghế
sau.
Một người dựa sang trái, một người dựa sang phải, không can thiệp gì vào
chuyện của nhau, ranh giới rất rõ ràng.
Ánh mắt của Lăng Vân hơi mơ hồ, hùng hổ mời người ta lên xe, nhưng rồi lại
không nói lời nào, rốt cuộc là gia có ý gì chứ?
Liếc Sở Ngộ Giang một cái, đối phương cũng không thể trả lời thắc mắc của
anh ta, Lăng Vân không khỏi cảm thán, thế giới của người lớn thật là phức tạp
quá, không thích hợp với bảo bối nhỏ như anh ta.
"Lái xe cho hẳn hoi đi."
Quyền Hãn Đình bất thình lình mở miệng, Sở Ngộ Giang sợ đến mức suýt chút
nữa run tay, hướng xe đi cũng theo đó mà lệch khỏi quỹ đạo, cũng may là đã
điều chỉnh kịp thời, lại rẽ về.
Thẩm Loan cứ như thể không hề phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ này, chỉ lo tự
mình thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Nửa tiếng sau xe đã tới sân bay.
Thẩm Loan lấy hành lý xuống, đứng yên trước cửa xe, xuyên qua ô cửa sổ xe đã
được hạ xuống mà đối diện với người đàn ông ngồi bên trong.
Trước lạ sau quen, hiện tại cô đã cảm thấy, dường như cặp mắt kia cũng không
đáng sợ đến như vậy.
"Cảm ơn chú Lục, hẹn gặp lại."
Nói xong, để lại một nụ cười mỉm, xoay người rời đi, bóng dáng vô cùng dứt
khoát