Thẩm Loan cúi đầu ăn cơm, tất cả châm chọc đều nghe vào, nhưng cũng không
thấy tức giận, ngược lại ăn uống càng thêm ngon lành.
Thẩm Yên bị dáng vẻ chẳng hề quan tâm này của cô kích thích, trong lòng thầm
hận không chịu được: "Hẳn là cô còn chưa biết nhỉ? Hôm trước chị gái tôi thành
công ký được một hạng mục nước ngoài giá trị hơn trăm triệu, bây giờ đã là
giám đốc bộ phận."
"Chúc mừng chị đã thăng chức." Thẩm Loan ngước mắt, cười cười với Thẩm
Như tỏ vẻ chúc mừng, ánh mắt chân thành, không nhìn ra chút miễn cưỡng nào:
"Lúc trước em còn tưởng chị đã là tổng giám đốc, không ngờ..." Thăng chức
xong mới chỉ là một giám đốc bộ phận.
Nửa câu sau cô chưa nói, nhưng người đang ngồi đây đều thông minh, hẳn là sẽ
nghe hiểu.
Quả nhiên.
Nụ cười trên mặt Thẩm Như theo tốc độ mắt thường có thể thấy được mà héo
đi, Thẩm Yên tức giận đến hai mắt hồng lên, hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm
Loan, lại bởi vì cố kỵ tâm trạng của Thẩm Như, không dám tùy tiện nói móc,
đúng là nghẹn chết!
Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Minh Đạt là Thẩm Tông Minh, tổng giám
đốc Thẩm Xuân Giang, giám đốc Thẩm Xuân Đình, ba chức vị có thực quyền
nhất đều đã bị chiếm lấy, vị trí có thể để lại cho đời sau tự nhiên trở nên thiếu
thốn. Trước đây Thẩm Như là phó giám đốc bộ phận Hạng Mục, bây giờ tuy
rằng đã lên làm giám đốc, nhưng nói đến cùng thì đa số thời gian vẫn là làm bán
mạng nhưng cơ hội tham dự vào quyết sách công ty lại ít ỏi không có mấy, như
vậy cô ta sao có thể cam tâm?
Nhưng không cam lòng cũng không có cách nào, cô ta cũng không thể kéo ông
và các bậc cha chú kéo xuống để tự mình trèo lên chứ? Mà cho dù cô ta muốn
cũng không có lá gan và thực lực này.
Làm sao bây giờ?
Chỉ có thể chờ! Chờ đến bao giờ ông nội lui ra, Thẩm Xuân Giang ngồi lên ghế
chủ tịch, cô ta mới có khả năng vươn đến bên ranh giới "Tổng giám đốc".
Nếu đem ra so sánh, Thẩm Khiêm thông minh hơn cô ta nhiều. Dưới tiền đề thế
hệ trước không muốn uỷ quyền, trực tiếp vỗ mông chạy, dựa vào tài nguyên
hiện có và sự ủng hộ của gia đình mà khai thác sự nghiệp thuộc về chính mình,
cao minh hơn so với cắm đầu làm việc ở Minh Đạt nhiều!
Thẩm Khiêm có bất động sản Thiên Thủy, mà Thẩm Như có cái gì? Trừ chức vị,
đến cả thực quyền còn không nắm được. Thẩm Loan đột nhiên cảm thấy cô ta
rất đáng thương...
"Cô có ý gì? Có biết nói chuyện hay không?!" Thẩm Yên nghiến răng nghiến
lợi.
Vẻ mặt của Thẩm Loan vô tội, chớp chớp mắt: "Tôi... Có nói gì sai sao?" Dù
sao, hiện tại "cô" hoàn toàn không biết gì về tập đoàn Minh Đạt, cho dù chọc
đến chân đau của người nào đó, vậy cũng là vô tình làm sai.
"Cô!"
"Đủ rồi." Thẩm Như mở miệng quát lớn: "Tập trung ăn cơm hết đi!"
Cuối cùng cũng im lặng.
Thẩm Loan không nhịn được mà nghĩ, sớm biết điều như vậy có tốt không? Cứ
phải để người khác nhổ nước bọt lên mặt mới biết được thế nào là ghê tởm, tội
gì chứ?
Sau khi ăn xong, Thẩm Như lái xe đưa Thẩm Yên về trường học, Dương Lam
đã lên tầng nghỉ ngơi từ sớm, phòng khách to như vậy cũng chỉ còn lại một
mình Thẩm Loan ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa ăn trái cây, vừa xem TV.
Từ vẻ chân tay co quắp khi vừa đến nhà họ Thẩm, đến bây giờ đã thoải mái hào
phóng xuất hiện và ở lại trong khu vực công cộng như phòng khách, tất cả biến
hóa trên người cô đều là tiến hành trong yên lặng, bình tĩnh đến mức sẽ không
khiến cho bất kỳ ai nghi ngờ.
Tiếng động cơ ô tô càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau đã có tiếng bước chân
truyền đến từ chỗ cửa vào.
Hơn nữa, không chỉ một người!
"...Nguy cơ xã giao lần này con đã giải quyết rất tốt, chiều nay bên phía Châu
Âu truyền đến tin tức, nói đã khống chế được ảnh hưởng trái chiều trong phạm
vi nhất định, nhà xưởng bên kia cũng điều tiết cung cầu và cải thiện trình tự làm
việc dựa theo phương án của con..."
Tuy rằng đều là lời nói thừa thãi, Thẩm Khiêm vẫn nghe rất nghiêm túc.
Thái độ như vậy vô cùng thỏa mãn tôn nghiêm của người làm cha như Thẩm
Xuân Giang, vậy nên từ xa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông ta.
"Ba, anh trai." Thẩm Loan chạy tới, ân cần lấy dép lê cho hai người.
Nghiễm nhiên là một cô em gái, con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Thẩm Xuân Giang tức khắc càng vui mừng.