Ngày hôm sau, Dịch Hoằng làm chủ, hẹn ăn cơm ở nhà hàng Trạm Giang nổi
tiếng ở Bắc Hải.
Hai bên đến cách nhau không đến ba phút.
"Lão Mã, đã lâu không gặp! Tới tới tới, giới thiệu cho anh một chút, đây là hai
người bạn mới của tôi, Thẩm Loan, Chu Trì." Sau đó lại nhìn về phía hai người,
cười nói: "Vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Cự Phong mà tôi đã nói đến,
Mã tổng Mã Hướng Tiền."
"Bạn của Lão Dịch cũng là bạn của tôi, mời vào trong." Mã Hướng Tiền đỡ
bụng nghiêng người làm động tác mời, cười tủm tỉm giống như phật Di Lặc.
Tối nay Chu Trì mặc một cái áo sơ mi, phối hợp với quần dài đơn giản màu
kaki, tuy không gọi là trang trọng, nhưng cũng không quá thất lễ.
Mà Thẩm Loan mặc một cái váy đen đơn giản, dáng người cô cao, làn da trắng
nõn, khung xương lại nhỏ, dưới làn váy lộ ra đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh,
làm hai mắt Mã Hướng Tiền phải nhìn cô thêm mấy lần.
Cũng không phải anh ta nổi lên sắc tâm hay có suy nghĩ không tốt gì với cô gái
này, chỉ là cảm thấy cân nặng của mình thế này mà so với cơ thể nhỏ bé kia,
đúng là hơi lớn, nhịn không được mà sờ mũi, lần đầu tiên cảm nhận được ác ý
đối với người mập mạp trên thế giới này —nếu không so sánh thì sẽ không bị
tổn thương.
Chu Trì: "Tổng giám đốc Mã, mời."
Bốn người bước vào phòng, ngồi xuống theo thứ tự.
Đừng thấy bọn họ chỉ là ăn bữa cơm đơn giản, chỗ ngồi này cũng đã được tính
toán rồi.
Dịch Hoằng với tư cách là người khởi xướng bữa tiệc, tất nhiên là được mời
ngồi phía trên rồi, bên tay phải là Mã Hướng Tiền, bên trái là Chu Trì và Thẩm
Loan.
Lúc này đã xảy ra một chút nhạc đệm, vốn Dịch Hoằng định mời Thẩm Loan
ngồi ở vị trí thứ nhất, sau đó mới đến Chu Trì, sắp xếp như vậy ngầm để cô làm
chủ, nhưng Thẩm Loan lại từ chối, ném qua một ánh mắt ngập ý cười nhưng lại
mang theo chút ám chỉ sâu xa, Dịch Hoằng lập tức hiểu ra, khách sáo để Chu
Trì ngồi phía trước, mà Thẩm Loan lại chủ động ngồi xuống gần Chu Trì.
Nhưng rơi vào lại trong mắt Mã Hướng Tiền, thì lại tự động phiên dịch thành
lần này người Dịch Hoằng muốn giới thiệu chắc là Chu Trì, mà Thẩm Loan là
bạn gái tham dự, có thể có có thể không.
Trong bữa tiệc, rượu ngon món ngon, khách và chủ hết sức vui mừng.
Mà Mã Hướng Tiền là một tay lão luyện, rất tinh thông mấy chuyện uống rượu
hàn huyên, Chu Trì bị ông ta dẫn dắt mấy lần, suýt nữa nói không nên nói.
Cũng may không uổng công mấy tháng làm nhân viên phục vụ trong quán bar,
tửu lượng được tăng thêm, hơn nữa có Thẩm Loan ở bên cạnh nhìn chằm chằm,
nên cũng không quá sai sót.
Mã Hướng Tiền phát hiện thì ra thằng nhóc trẻ tuổi này lại rất được!
Cả nửa chai rượu trắng xuống bụng mà mặt cũng không đỏ; hỏi gì nói cái đó,
cũng trả lời rất cẩn thận.
Ông ta cố ý không nói đến chuyện làm ăn, chỉ mải lo ăn uống chơi, không ngờ
đối phương lại bình tĩnh hơn cả anh ta, không những không có chút nóng nảy
nào, mà còn nghiêng lỗ tai nghe anh ta nói nhảm.
Mã Hướng Tiền đưa mắt ra hiệu với bạn tốt vài lần, muốn hỏi ông ta rốt cuộc
đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng Dịch Hoằng căn bản không nhìn ông ta, nên ăn thì ăn, nên uống thì
uống.
Mấy chục năm tung hoành tiệc rượu cũng không gặp được đối thủ, lão Mã bày
tỏ: bé mập có chút buồn nha.
Cho đến khi bữa cơm kết thúc, hai bên trao đổi danh thiếp, lúc chuẩn bị rời đi,
Mã Hướng Tiền vẫn như đang lọt vào trong sương mù không tìm thấy lối ra.
"Thật vui khi quen biết Mã tổng, bữa cơm hôm nay thật sự rất vui, hy vọng
tương lai có cơ hội hợp tác. Tạm biệt." Chu Trì nói xong, đỡ mui xe để Thẩm
Loan ngồi vào trước, sau đó mình cũng ngồi vào rồi đóng cửa sổ xe, vẫy tay
nhìn hai người: "Hẹn gặp lại."
"Gặp, gặp lại." Mã Hướng Tiền uống không ít, lúc này mặt vẫn còn đỏ, gió thổi
qua, mùi rượu xốc lên, đầu lưỡi cũng bắt đầu thắt lại.
Nhìn xe taxi hòa vào đường lớn, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, cánh tay Mã
Hướng Tiền duỗi ra, khoác trên vai Dịch Hoằng: "Người anh em, này... Rốt
cuộc là sao thế? Cậu hẹn tôi tới đây, còn giới thiệu một thằng nhóc như vậy,
không lẽ chỉ vì ăn một bữa cơm chứ?"