Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 114




Có lẽ đây là nỗi thương tâm khi sinh ra ở nhà giàu, thế mà anh ấy lại phát hiện,

bản thân mình cũng không hề hâm mộ cuộc sống như vậy chút nào. Nhớ tới

trước đây, anh ấy còn cảm thấy những đứa con nhà giàu đó có thể không làm

mà hưởng thụ, nếu mình cũng có người "ba giàu có" như vậy thì tốt rồi.

"Đi thôi, nên trở về khách sạn."

"...Ừ." Chu Trì nâng bước đuổi theo.

Thẩm Loan trở về phòng, kiên trì tập luyện xong một bộ yoga, nghỉ ngơi một

chút, rồi lại uống hơn phân nửa bình nước mới vào phòng tắm.

Quần áo mùa hạ mỏng manh nhẹ nhàng, cô vừa đi vừa cởi, tới lúc tới cửa phòng

tắm, cả người đã trơn bóng.

Đứng trước gương, Thẩm Loan kiểm tra cánh tay, trước ngực, eo bụng, và phần

đùi, nhận ra hình như mình lại có thêm chút thịt, tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Mặc áo ngủ, sấy khô tóc, Thẩm Loan lấy máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm tài liệu

khai phá về trò chơi trên trang mạng của Trung Quốc, trong đó đề cập đến rất

nhiều kiến thức lập trình chuyên nghiệp, mà đa số đến từ nước ngoài, rất nhiều

thuật ngữ chuyên nghiệp dùng tiếng Trung cũng không nhất định có thể hiểu

được, huống chi là tiếng Anh?

Thẩm Loan phải dùng từ điển chuyên ngành mới miễn cưỡng hiểu được, nhưng

mà thế cũng đủ rồi. Càng là thứ chuyên nghiệp thì Chu Trì cần phải hiểu biết

sâu, vận dụng thực tiễn, những gì cô làm cũng chỉ là tìm hiểu kết cấu và quá

trình, không đến nỗi ngay cả kiến thức cơ bản của phương diện này cũng không

hiểu.

11 giờ đúng, Thẩm Loan đúng giờ nằm vào trong chăn.

Ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể, những lời này cô vẫn luôn giữ ở trong lòng.

Vốn tưởng rằng sẽ một đêm ngon giấc, lại bị một hồi tiếng chuông điện thoại

không vui vẻ lắm quấy rầy.

"...Alo?" Tức giận vì bị đánh thức nên giọng nói cũng không phải rất tốt.

Đầu bên kia tạm dừng một giây, rồi sau đó, giọng nói ấm ấp dịu dàng chậm rãi

vang lên trong màn đêm yên tĩnh: "Đã ngủ rồi?"

Thẩm Khiêm!

"...Anh." Trong bóng đêm, Thẩm Loan theo bản năng ngừng thở, giọng điệu

không còn những cảm xúc như vừa rồi.

Bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân địch.

"Ừ, ngủ rồi."

"Xin lỗi, anh đã quên chênh lệch thời gian, bên kia hẳn là nửa đêm."

"Có việc gì?"

Người đàn ông né tránh trả lời, chỉ hỏi: "Chơi vui vẻ không?"

"Anh biết à?!"

"Hỏi A Yên."

Thẩm Loan lấy cớ muốn đi du lịch một chuyến trước khi nhậm chức, về cụ thể

là thành phố nào, bọn họ không hỏi, cô cũng không nói. Mà tất cả những

chuyện này đều giả vờ như vô ý tiến hành trong lúc Thẩm Khiêm đàm phán một

hạng mục ở nước ngoài, cô cho rằng anh ta không biết, nhưng vòng đi vòng lại

vẫn bị anh ta biết được!

Cho nên, cuộc điện thoại này đến cùng là thăm hỏi, hay thăm dò?

"Bây giờ đang ở đâu?"

Thẩm Loan thầm nghĩ: Tới rồi!

Tim đập nhanh như sấm, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Thành phố G."

"Vì sao đột nhiên muốn đến chỗ đó?"

"Lúc trước nhìn thấy trên mạng, ở đây có rất nhiều món ăn ngon, cảnh biển

cũng rất đẹp"

"Có ảnh chụp không?"

Ngực Thẩm Loan căng thẳng.

"Sao không nói lời nào?"

"... Anh, bây giờ đã khuya rồi, em muốn ngủ, nếu không ngày mai đầu sẽ

choáng váng." Cô bị tụt huyết áp nhẹ, trước kia lúc đầu váng mắt hoa đã từng bị

Thẩm Khiêm nhìn thấy một lần.

Đầu bên kia bỗng nhiên không có âm thanh nữa, nhưng cuộc trò chuyện vẫn

chưa kết thúc.

Ngón tay cầm điện thoại của Thẩm Loan theo bản năng nắm chặt lại, lòng bàn

tay cũng đổ chút mồ hôi.

Dường như đã qua một thế kỷ, giọng nói dịu dàng của người đàn ông lại vang

lên lần nữa: "... Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Anh, ngủ ngon."

Kết thúc trò chuyện, Thẩm Loan cúi đầu nhìn màn hình, ba giờ sáng, trở mình

tiếp tục ngủ.

Vốn cho rằng mình sẽ mất ngủ, không ngờ lại ngủ một giấc tới bình minh, buổi

sáng tinh thần sảng khoái.

Rửa mặt xong, thay một bộ quần áo thể thao, buổi sáng nhiệt độ hơi thấp, Thẩm

Loan còn cố ý khoác thêm một cái áo, làm nóng người, ra ngoài chạy bộ.

Lúc trở về, điện thoại đặt ở đầu giường đang vang lên, là số điện thoại cô mua

tạm thời ngày hôm qua.

Lúc này nhìn dãy số này, cũng chỉ có Dịch Hoằng.

"Sớm, Dịch tiên sinh."

"Tôi đã chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng đoàn đội và bên thứ ba đầu tư vốn

rồi, nếu Thẩm tiểu thư rảnh thì chúng ta tìm thời gian nhanh chóng ký hợp

đồng, sau đó công việc sẽ được đăng lên chương trình nghị sự."

Dịch Hoằng tích cực như thế làm cô hơi kinh ngạc, nhưng mà nghĩ lại, có lẽ đối

phương cũng chỉ vì không muốn thiếu nợ ân tình, nhanh chóng giải quyết để

tránh đêm dài lắm mộng.

"Được, 10 giờ sáng."

"Vẫn là phòng trà ngày hôm qua sao?"

Thẩm Loan ngừng một chút: "Cũng được."

Nếu Quyền Hãn Đình đã biết mọi chuyện, cô cần gì phải che che dấu dấu, trốn

trốn tránh tránh chứ?

Buổi sáng 10 giờ, Thượng Uyển, phòng trà số 7.

Cùng một chỗ, cũng cùng một người.

Trương Thành lấy hai bản hợp đồng từ trong cặp ra, đưa tới tay Dịch Hoằng,

Dịch Hoằng lại đẩy đến trước mặt Thẩm Loan: "Đây là giấy chuyển nhượng

quyền, sau khi hai bên ký tên xong tôi sẽ giao cho luật sư cầm đi công chứng,

xác định không có vấn đề gì thì có thể hoàn thành thủ tục chuyển nhượng."

Thẩm Loan nhận lấy, đọc qua mấy chỗ quan trọng, vẫn chưa phát hiện bất kỳ

vấn đề hay dấu vết lừa đảo nào, nhanh nhẹn lưu loát ký tên mình.

Trương Thành thấy cô đọc nhanh như gió, giống như đang lật tiểu thuyết, nghĩ

thầm: Một cô gái nhỏ có thể hiểu không?

Trước khi gặp mặt, ông ta cảm thấy Vạn tiên sinh chắc là một người đàn ông

trung niên thành thục tinh tế, thủ đoạn rất lợi hại, bày mưu lập kế, không bỏ sót

chỗ nào. Sau khi gặp mặt, ấn tượng ban đầu đã hoàn toàn biến mất, đến giờ ông

ta vẫn cứ không thể tin được, "Người thần bí" cứu Hằng Dịch khỏi nước sôi lửa

bỏng lại là một đứa nhóc gầy yếu trước mắt chỉ cần gió thổi sẽ ngã xuống.

"... A Thành?!"

"Tổng giám đốc Dịch?"

"Lúc này sao lại ngẩn người, tối hôm qua lại thức đêm sao?" Dịch Hoằng nhỏ

giọng nói.

"Không có..."

"Còn không thừa nhận!"

Hắn là một kẻ tàn phế, nàng là một người mù.

Cho nên, lúc hai người hợp thành một đôi, mọi người đều kinh ngạc cảm thán:

Trời đất tạo thành!

Phó Duyệt cũng cảm thấy như vậy.

Nàng là Công chúa hòa thân, Phó Duyệt biết, nếu không phải bọn tỷ muội đều

thành thân, Tần Quốc chỉ cần Công chúa con vợ cả, chuyện tồi tệ này cũng sẽ

không tới phiên một công chúa mắt mù như nàng, tất nhiên, nàng cũng là gái lỡ

thì hai mươi tuổi rồi, thanh xuân như nước chảy, còn chưa lấy chồng mà đã già

rồi, hòa thân thì hòa thân, chỉ cần gả cho người không phải thiếu tay gãy hay

chân, nàng cũng không có ý kiến.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, tuy rằng nàng gả cho người không

thiếu cánh tay, nhưng mà lại là một kẻ gãy chân...

Khụ khụ, túm cái váy lại, đây là cuộc sống hằng ngày giữa Vương gia tàn phế phúc hắc và một Vương phi mù đơn thuần, đây là một câu chuyện tình cảm!