Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 47




Thi thể bên trong hồ nước bị bọn lính cuống quít vớt ra, Baldwin làm cầu nguyện, thần sắc tiếc hận cùng bi thương.

Bên trong khoang tàu một mảnh hỗn loạn, khủng hoảng cùng thanh âm thổn thức tràn ngập chung quanh, Sở Tích Vũ đi theo đám người Baldwin rời khỏi khoang chứa, trước khi rời đi, cậu nhìn thoáng qua nhân ngư sau lớp kính pha lê.

Nhân ngư phát ra một tiếng kêu nặng nề trầm thấp, trong âm trầm mang theo cảnh cáo, thẳng tắp nhìn chằm chằm Sở Tích Vũ, giống như không muốn cậu rời đi.

Sở Tích Vũ hốt hoảng quay đầu lại, bước nhanh đuổi kịp mọi người.

......

Baldwin ngồi xuống trong căm phòng hạm trưởng của Frank, đôi mắt già nua mang theo ôn hoà hiền lành, nhìn về phía Sở Tích Vũ, "Urian, trò đã từng chính mắt quan sát thấy nhân ngư giao phối cùng cá voi cọp sao?"

Sở Tích Vũ rũ đầu, cậu nghe thấy hai chữ "Giao phối" sẽ mạc danh cảm thấy thẹn, chính cậu cũng khó mà tin được, cậu thế nhưng sẽ bị Melos coi như phối ngẫu để giao phối.

Cậu lắc lắc đầu, thần sắc bình tĩnh, "Em chưa thấy, thưa thầy."

"Vậy thật đúng là đáng tiếc." Baldwin thở dài, đỡ mắt kính, "Lấy trạng thái trước mắt của nhân ngư, nó đã sinh ra cảm xúc mâu thuẫn đối với hoàn cảnh chung quanh, muốn nghiên cứu quá trình nó giao phối, có lẽ sẽ rất khó."

Frank nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Tích Vũ, hắn sờ sờ cằm, "Không quan hệ, trở lại tổng bộ, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội nghiên cứu hơn".

Baldwin gật đầu: "Nói không sai."

"Về phòng nghỉ ngơi đi, Baldwin tiên sinh." Frank nắm hai tay, "Dù sao ngài cũng đã rất mệt."

"Làm phiền cậu." Baldwin gật đầu, ông rời đi theo chỉ dẫn của phó quan, Sở Tích Vũ nhớ đến việc đi theo sau, Frank ở phía sau đã gọi cậu lại.

"Urian, tôi có chuyện muốn nói, chuyện tối qua cậu đã suy xét rõ ràng chưa?"

Frank từ phía sau chậm rãi đi tới, giày da đạp lên trên mặt đất phát ra tiếng vang kẽo kẹt, một tay đặt trên đầu vai Sở Tích Vũ, ngữ khí ái muội.

Diện mạo Sở Tích Vũ là gương mặt điển hình của phương đông, mang theo nhu mỹ cùng thần bí, cặp mắt đào hoa sáng ngời làm Frank không dời mắt được.

"Tôi nghĩ tối ngày hôm qua đã trả lời ngài rồi, thiếu tướng tiên sinh."

Sở Tích Vũ xoay người, gạt tay Frank xuống, thần sắc lãnh đạm, "Như vậy, tôi rời đi trước."

Nói xong, cậu tiếp tục quay người đi về phía cửa.

Frank hơi nhíu mày, nhiều năm qua hắn được nịnh hót quen rồi, bị Sở Tích Vũ cự tuyệt mấy làm thân hình hắn có chút cứng đờ.

"Urian, hy vọng cậu chớ quên, là tôi cứu cậu từ nanh vuốt của nhân ngư."

"Gần đây binh lính phụ trách cung cấp đồ ăn của phòng nghiên cứu sinh vật cực kỳ khan hiếm." Frank cắn chặt răng, còn nói thêm, "Như vậy để hồi báo tôi, thỉnh Urian tiên sinh vì quân hạm cung cấp một ít trợ giúp."

Bước chân Sở Tích Vũ dừng lại, cậu rõ ràng cảm nhận được ý tứ nhằm vào của Frank.

Phòng nghiên cứu sinh vật của quân hạm có không ít mãnh thú biển sâu nguy hiểm, chúng nó có hình dạng khác nhau, có tính công kích cực mạnh.

Nhóm sinh vật biển sâu đó bị bố trí trong các ống nước trong suốt hình dáng bất đồng, yêu cầu thả riêng đồ ăn từng ống nghiệm.

Phụ trách cung cấp đồ ăn cho sinh vật phòng nghiên cứu là công việc nguy hiểm nhất, đặc biệt là ban đêm, không ít binh lính không chết cũng trọng thương, bởi vậy cơ hồ không có binh lính nào muốn bị an bài công việc này.

"Cậu có thể lựa chọn đêm mai đến phòng nghiên cứu làm việc," Frank khoanh hai tay, cười nói, "Hoặc là đêm nay cùng tôi ăn bữa tối, vượt qua một đêm tốt đẹp."

Frank đang bức cậu lựa chọn, mang theo ý uy hiếp rõ ràng.

Sở Tích Vũ đầu cũng không quay lại, nói: "Tôi sẽ đến phòng nghiên cứu làm việc, Frank tiên sinh."

Sở Tích Vũ nói, mau chân rời khỏi phòng hạm trưởng.

Frank tức đến cười một cái, nhún vai.

Tư tưởng của hắn phóng khoáng, nhưng cũng có một mặt cố chấp, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Tích Vũ rời đi, ngồi trở lại trên ghế chỉ huy.

......

Sở Tích Vũ ngồi cạnh giá sách nhỏ, hít thở sâu, cậu sờ sờ sau cổ.

So với việc ngủ cùng Frank, cậu tình nguyện đi cho nhóm sinh vật biển sâu ăn.

Cậu dùng ý thức hỏi 1998: "Hệ thống khẳng định sẽ cung cấp phòng hộ an toàn cho tôi, đúng không?"

【 Sẽ không nha. 】

【 Ký chủ tự mình chú ý an toàn, bảo vệ tốt chính mình. 】

"......"

Biết ngay nó không đáng tin cậy.

Cậu đóng giao diện hệ thống, xoay người đi vào phòng tắm.

Cậu lấy một hộp thuốc mỡ trong suốt từ trong không gian của hệ thống, bồn tắm tràn ngập nước ấm, hơi nóng mờ mịt khiến gương mặt cậu ửng đỏ.

Cậu tắm rửa xong, quỳ gối lên trên ghế vuông nhỏ trong phòng tắm, một tay chống lên vách tường, tràn đầy cảm giác thẹn thùng tự mình bôi thuốc.

Cậu khẽ cắn cánh môi, thở ra một hơi.

——

Sáng sớm hôm sau.

Khi Sở Tích Vũ tỉnh lại, cảm giác khó chịu giảm bớt rất nhiều.

Sáng sớm Frank lại tới đi tìm cậu, hắn tựa hồ như đang cho Sở Tích Vũ thời gian suy xét, nhưng Sở Tích Vũ vẫn từ chối hắn.

Cậu chờ đến ban đêm, dưới sự giám sát của binh lính mặc đồ bộ bảo hộ màu vàng, đồ bảo hộ là làm theo kiểu liền thân, khóa kéo ở phía sau kéo lên trên, cậu phí rất nhiều sức mới mặc được.

Khi cậu đi ra từ phòng thay quần áo, bên tai vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.

【 đinh! 】

【 hệ thống đã tự động mở phát sóng trực tiếp. 】

【 thời gian phát sóng trực tiếp mặc định: 12 giờ 】

Trong khoảng thời gian này Sở Tích Vũ rất ít khi mở phát sóng trực tiếp, hệ thống phát sóng trực tiếp vì để củng cố lưu lượng cho người chơi cùng giá trị tích phân, sẽ định kỳ tự động mở phát sóng trực tiếp cho người chơi.

Người chơi trong trò chơi sẽ không nhìn thấy làn đạn, cho nên ảnh hưởng đối với người chơi cũng không lớn.

【 vợ! 】

【 ha ha ha ha vợ mặc đồ phòng hộ đáng yêu quá 】

【 ỏ đáng yêu ghê ww】

【 đồ liền thân, khóa kéo ở phía sau kéo lên, mlem mlem ai hiểu đây, cảm giác khi làm sẽ rất thích 】

【 tỷ muội lầu trên thật hiểu tôi, tôi cũng chú ý điểm này mlem mlem 】

【 mlem mlem +1】

Binh lính canh gác mở cửa phòng nghiên cứu sinh vật cho cậu, trong ánh mắt lãnh đạm mang theo thương hại.

Thật giống như là đang nhìn một kẻ xui xẻo.

Sở Tích Vũ không để ý ánh mắt bọn họ, đẩy xe đồ ăn đi vào phòng nghiên cứu.

Cậu đi tới phòng nghiên cứu mới phát hiện, hoá ra nơi này là phía dưới khoang chứa hồ nước, liên thông bằng thang máy hình thoi.

Trong phòng nghiên cứu có mấy chục bình nước trong suốt hình trụ, cậu cần đứng ở trạm đài bằng kim loại kế bên cạnh mở nắp bình, thả đồ ăn xuống cho sinh vật biển.

Trong quá trình này, rất có thể sẽ đột nhiên bị mãnh thú tập kích cùng cắn xé, không ít binh lính bởi vậy mà bị sống sờ sờ mất một bàn tay, thậm chí là trọng thương đổ máu đến chết.

Sở Tích Vũ cầm một cây kẹp kim loại, phần đầu có thể kẹp lấy khối thịt, cũng có thể tránh tiếp xúc gần với nhóm sinh vật ở mức độ nhất định.

Đây là thuyền trưởng Arizona cho riêng cậu.

Cậu cẩn thận mở miệng bình đầu tiên bên trái, bên trong là cá mập dị hình có răng nhọn, vây cá đuôi bén nhọn như lưỡi dao.

Sở Tích Vũ khẩn trương thả đồ ăn xuống, ngoài dự kiến là, mãnh thú này thế nhưng không khởi xướng công kích với cậu.

Mà là co rúm dưới góc bình nước, đồ ăn rơi vào trong bình cũng không dám bơi lên cắn.

Sở Tích Vũ lại đi thả đồ ăn cho bình tiếp theo...... Đi một vòng, cậu phát hiện sinh vật trong bình nước đều như thế, áp sát dưới đáy, an tĩnh như là vật chết.

【? 】

【 quỷ dị quá rồi đấy 】

【 quá an tĩnh 】

Sở Tích Vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Cậu vội vàng thu thập công cụ cùng xe đẩy, xoay người đi về phía cửa.

Cậu mặc đồ phòng hộ to rộng nên hành động có chút không tiện, khi cách cánh cửa gần trong gang tấc, ánh đèn chói mắt trong phòng nghiên cứu đột nhiên lập loè chớp tắt.

Tiếp đó.

Sở Tích Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, trong phòng tối đen một mảnh.

Trong bóng đêm, ánh mắt cậu thất thần, bên tai quanh quẩn tiếng kêu nặng nề trầm thấp của nhân ngư, như là tiếng ca cổ xưa, làm cậu mê say đến tạm thời mất đi năng lực suy tư.

Cậu giống như không chịu khống chế, tự mình ấn chốt mở thang máy đi đến khoang chứa hồ nước.

【 a a a vợ làm sao vậy! 】

【 ĐM 】

【 đây là làm sao vậy? Vợ bị khống chế sao 】

【 không biết sao nhưng kích động quá 】

Cửa thang máy vừa mở ra, ánh mắt Sở Tích Vũ trở nên run rẩy, ánh mắt một lần nữa lấy lại tiêu cự, ý thức của cậu hiện tại đã tỉnh táo, vừa rồi như là một giấc mộng trầm mê.

Sao cậu lại ra đây?

Sở Tích Vũ cúi đầu nhìn, thế nhưng phát hiện cậu đã đứng trên trạm đài cạnh hồ, đến gần ven hồ nước.

Nhân ngư trồi lên mặt nước, đáy mắt xanh mang theo ý cười, thanh âm thuần hậu trầm thấp, dính nhớp gọi cậu, "Urian......"

Cậu hoảng sợ, bám vào lan can phía sau trạm đài kim loại, lui ra phía sau vài bước.

Đáy mắt Melos hiện lên một tia mất mát, hắn bơi gần đến mép hồ, nhẹ giọng than một tiếng, mang theo u oán cùng tư mộ, để Sở Tích Vũ nhìn phía sau lưng mình.

Sở Tích Vũ tập trung nhìn, phía sau lưng to rộng của nhân ngư, có một mũi gây tê đang cắm trên xương bả vai bên trái, miệng vết thương rất sâu, cậu thậm chí có thể mơ hồ thấy được xương cùng thịt, giờ phút này còn đang chảy máu.

Nhân ngư hướng về phía cậu triển lãm miệng vết thương.

Mãnh thú giống đực cường đại trong nước có năng lực tự lành rất mạnh, chúng nó sẽ không dễ dàng phô ra nhược điểm.

Biểu hiện này của nhân ngư, càng giống như là đang làm nũng với phối ngẫu.

Melos quay đầu nhìn cậu, tựa như đang chờ mong cậu giúp mình rút tiêm gây tê ra.

Sở Tích Vũ nhìn ánh mắt mất mát cùng thống khổ của Melos, lắc lắc đầu, "Tôi không giúp được anh."

Cậu vừa dứt lời, lại thấy Melos quay lưng, lưng dán ở bên cạnh cái ao, hơi cong vai lưng, để lộ hoàn toàn nhược điểm ra trước mắt Sở Tích Vũ.

Bộ dáng của nó có vẻ rất thống khổ, khó trách ngày hôm qua sẽ công kích nhà sinh vật học.

Sở Tích Vũ do dự một giây, vẫn xoay người muốn chạy, hệ thống đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở.

【 nhiệm vụ phụ: Trợ giúp động vật biển bị thương ( 1/2 ) 】

【 thỉnh nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ nha. 】

Sở Tích Vũ bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể ngồi xuống bên người nhân ngư, duỗi tay đụng vào phía sau lưng Melos.

"Tôi có thể giúp anh nhổ nó," cậu cố thử cảnh cáo Melos, nhỏ giọng nói, "Nhưng anh không được kéo tôi."

Melos rũ mắt, thấp than một tiếng, như là đã đáp ứng.

Lòng bàn tay Sở Tích Vũ chạm vào làn da Melos, Melos nheo hai tròng mắt, rất hưởng thụ Sở Tích Vũ vuốt ve.

Ngón tay Sở Tích Vũ đặt lên mũi gây tê bén nhọn, loại kim gây tê này phần đầu to như quả trứng gà, chế tạo từ kim loại.(:))) vl gì mà to thế)

Cậu có chút khẩn trương, nắm chặt mũi tiêm phía sau nhân ngư rồi hít sâu một hơi, cắn răng tự cổ vũ làm tinh thần hăng hái thêm, rút mũi tiêm từ trên người nhân ngư ra.

Cậu vội ném mũi tiêm dính máu đi.

Nhân ngư xoay người, không biết khi nào đã nắm lấy bàn tay Sở Tích Vũ, nó vươn lưỡi dài liếm liếm lòng bàn tay cậu, si mê liếm hôn vài cái.

Sở Tích Vũ ám đạo không tốt.

Cậu muốn thu hồi tay, lại không thể thoát khỏi sự khống chế của nhân ngư.

Trọng tâm Sở Tích Vũ không vững, "Tùm" một tiếng rơi vào trong hồ nước.

Cậu mới vừa phun nước biển trồi lên mặt nước, đôi môi đã bị nhân ngư ngậm lấy, nhân ngư hôn cậu, đưa ra lưỡi dài cuốn qua khoang miệng cậu, ngay sau đó quấn lấy đầu lưỡi.

【 a a a a a a! 】

【 a a a quá ngol 】

【 vợ thiện lương sẽ là của ai 】

【 chậc chậc chậc, quỷ kế đa đoan nhân ngư 】

【 hệ thống nhắc nhở: Kiểm tra đo lường thấy hình ảnh riêng tư của người chơi, đã làm đen màn hình 】

【 a a a a a sao lại đen màn?!! 】

【 huhuhu nhìn không thấy vợ là của ai, này so với giết tôi còn khó chịu hơn 】

【 ô ô ô ô vợ vợ 】

Miệng vết thương sau lưng Melos lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, đáy mắt nó tràn đầy khát vọng tham lam, ôm sát Sở Tích Vũ vào trong lòng ngực.

Mặt nước tạo nên sóng gợn, cậu bị nhân ngư hôn lên vành tai.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhiệt độ trong hồ nước thế nhưng lại ấm áp, cậu một chút cũng không thấy lạnh.

"Ưm."

Hai tay Sở Tích Vũ chống lên mép ao bên cạnh, hai chân cậu bị đuôi cá của nhân ngư quấn chặt lấy.

Đột nhiên, cậu hốt hoảng mở to mắt, thanh âm cũng đều đang rung động.

————

Ờ thì, chào mn nha, lâu quá mới lên lại, bù 5 chap từ hôm kia đến nay cho mn rùi nha, mình lặn típ đây haha, hẹn mn 1 tháng nữa. Rất cảm ơn vì mọi người đã đón nhận bản edit của mình nha.