Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 45




"Không, đừng như vậy."

Lưỡi nhân ngư lướt qua cổ cậu, ướt át dính nhớp, tóc dài vàng kim như rong biển, che khuất một chút tầm mắt cậu.

Sở Tích Vũ bị nhân ngư cuốn lấy khó có thể tránh thoát, cậu như bé tôm cuộn tròn, trong lúc hoảng loạn, cậu đụng phải khối kim loại lạnh như băng được giấu dưới gối đầu.

Đại não cậu một mảnh hoảng loạn, khi cậu sắp bị nhân ngư giống như đang theo đuổi phối ngẫu mạnh mẽ chiếm hữu, cậu không nghĩ ngợi nắm chặt lấy thứ này, đặt trên trán nhân ngư.

Đó là một khẩu súng lục.

Sở Tích Vũ dùng đôi tay giơ súng, đôi tay hơi hơi rung động, hiện ra sự hoảng loạn.

Môi đỏ khẽ nhếch, như thú nhỏ sống sót sau tai nạn đang thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp gầy yếu nhưng mê người.

Động tác nhân ngư dừng lại, đôi mắt thong thả rũ xuống, nhìn chằm chằm cậu.

Nó tựa hồ không sợ hãi thứ trước mắt, nó càng chú ý khoé môi Sở Tích Vũ do kịch liệt hôn môi mà vẫn chưa khép lại, một chút nước bọt chảy ra từ khóe môi.

Nhân ngư cúi người, tùy ý Sở Tích Vũ dí súng trên trán nó, vươn lưỡi dài liếm sạch chút bọt nước này.

Sở Tích Vũ hốt hoảng cùng kinh ngạc, nó thế nhưng không sợ súng trong tay mình.

Cậu nắm chặt súng, giả trấn định, chống lên trán nó, lại đe dọa nói: "Này, thứ này có thể giết anh, nếu anh không muốn chết, thì nhanh từ nơi này trở lại hồ nước đi!"

"Hoặc là," Sở Tích Vũ nhìn cửa sổ nửa mở, nói, "Anh cũng có thể từ cửa sổ nhảy xuống, rời đi nơi này."

Sở Tích Vũ ý đồ dùng tự do làm lợi thế để khiến nhân ngư bình tĩnh lại, lời đồn đãi đều nói nhân ngư là sinh vật có chỉ số thông minh cao trong thế giới biển sâu, Sở Tích Vũ cảm thấy nó hẳn có thể ít nhiều lý giải ý trong lời nói của cậu.

Tự do đối với sinh vật sinh hoạt trong hải dương rộng lớn vô ngần không thể nghi ngờ là quan trọng nhất.

Ít nhất Sở Tích Vũ cho rằng như vậy.

Nhân ngư cười một cái với Sở Tích Vũ, ý cười sâu thẳm, như là nghe hiểu lời cậu nói, dán lên gương mặt Sở Tích Vũ, thân mật hôn hôn vành tai cậu.

Sở Tích Vũ giơ súng nhưng không hề có lực uy hiếp, nhân ngư lẩm bẩm bên tai cậu, "Melos......"

Trong giọng nói nhân ngư mang theo trầm thấp si mê.

"Anh nói cái gì......" Sở Tích Vũ sửng sốt, bị đôi mắt mị hoặc của nhân ngư làm kinh diễm.

Giữa trán cậu che kín mồ hôi mỏng, không khỏi hỏi, "Đó là tên của anh sao?"

Melos.

Sở Tích Vũ nhớ rõ cậu đã từng xem qua một quyển điển tịch cổ của giáo hội Châu Âu có xuất hiện cái tên này, đó là một tà giáo, trong truyền thuyết, bọn họ thờ phụng hết thảy thần minh đại biểu cái ác, chủ trương tà dâm cùng dục vọng, mà Melos là Chủ Thần bọn họ thờ phụng.

Hắn tượng trưng cho hải dương hư vô xa vời cùng quyền lực tối cao, có lực lượng nguyền rủa không thể khinh nhờn, là ác thần làm người tín ngưỡng lại khiến người sợ hãi.

Nhân ngư nghe thấy Sở Tích Vũ niệm ra tên của nó, ý cười càng nóng rực, nó ôm sát Sở Tích Vũ, cử chỉ so với vừa rồi càng càn rỡ hơn.

"Melos, nghe, tôi biết anh hiện tại rất khó chịu, nhưng...... Nhưng tôi không phải giống cái," Sở Tích Vũ bị Melos liếm gương mặt, hoảng loạn đẩy hắn, "Anh hẳn nên rời đi, trở lại hải vực của mình đi tìm......"

Cậu còn chưa nói xong, trong phòng truyền đến một tiếng "Xoẹtttt".

Đó là thanh âm vải dệt bị xé nát.

Sở Tích Vũ hoảng loạn nhắm mắt lại, ở trong hỗn loạn, cậu nghe thấy được tiếng pháo truyền đến từ nơi xa.

Đó là tín hiệu của quân hạm truyền đến.

"Là thiếu tướng Frank!" Trên boong tàu không biết là ai đã gào to một tiếng, oanh động mọi người trên thuyền.

"Quân hạm của Frank thiếu tướng hội hợp cùng chúng ta!"

Mọi người giống như thấy được ánh sáng hy vọng về sinh mệnh, trên thuyền thoáng chốc vang lên tiếng hoan hô, làm không khí trong tàu thuỷ càng thêm hỗn loạn cùng ồn ào.

"Ôi thượng đế! Nhân ngư không thấy!"

Thuyền trưởng vội vội vàng vàng từ bể nước chạy ra, một bên chạy chậm một bên túm theo lưng quần lỏng lẻo, "Urian! Urian, cậu có ở bên trong không?"

Quân hạm dừng lại bên tàu thuỷ rách nát bất kham, Frank dẫn đầu bước lên boong tàu, nhìn qua vài tên binh lính mặt xám mày tro cùng nhiếp ảnh gia Aude.

"Thuyền trưởng Arizona đâu?" Frank nhíu mày, nói, "Còn có Urian?"

Bọn lính hai mặt nhìn nhau, cúi đầu không dám nói lời nào.

Sắc mặt Frank âm trầm, hắn lướt qua mấy người này tự mình đi vào tàu thuỷ, hắn một thân quân trang thẳng thớm, dưới sự chỉ dẫn của phó quan đi tới trước cửa phòng Sở Tích Vũ.

Thuyền trưởng cũng đứng ở trước cửa phòng, sắc mặt nôn nóng gõ gõ cửa phòng Sở Tích Vũ, điều hắn sợ hãi không phải là nhân ngư biến mất, mà là hắn không muốn đối mặt Frank.

Thuyền trưởng uất ức hèn nhát sửa sang lại quân mũ, kính lễ với Frank, "Trưởng quan."

Frank không phản ứng hắn, đứng ở ngoài cửa phòng, nâng chân dài không chút do dự đá vào trên cửa.

"Rầmmm!"

Cửa phòng bằng gỗ bất kham một kích, bị gạt ngã trên mặt đất.

Cửa phòng vừa mở, xuyên thấu qua ánh trăng u ám, trong phòng chỉ có một mình Sở Tích Vũ, cậu đang vội vàng lấy chăn vây quanh trên người.

"Thiếu tướng tiên sinh." Sở Tích Vũ khẩn trương liếc nhìn cửa sổ còn đang đong đưa, rũ mắt.

"Sao cậu lại không mặc quần áo?"

Sở Tích Vũ rũ mắt, cười gượng, "Này là thói quen khi đi ngủ của tôi, tiên sinh."

Frank ngắn ngủi cười một cái, ý vị thâm trường gật đầu, "Thói quen này không tệ."

Frank lại nhìn kỹ xung quanh phòng ngủ của cậu, lạnh giọng nói: "Như vậy Urian, nhân ngư đâu?"

"Nhân ngư?" Sở Tích Vũ khẩn trương hỏi, "Không phải ở bên trong bể nước sao?"

"Tôi vừa rồi đi tìm, không có ở bên trong." Thuyền trưởng nói, sờ cái trán phủ kín mồ hôi, hắn không nghĩ Frank truy cứu trách nhiệm cùng Sở Tích Vũ, lại nói lắp bổ sung thêm, "Có lẽ, là do tôi vừa rồi tìm không kỹ, nó đang ẩn mình ở khu nước sâu."

Frank mắt lạnh nhìn về phía thuyền trưởng, "Anh tốt nhất cầu nguyện nhân ngư vẫn còn."

Nói xong, Frank mang theo vài quân nhân bước nhanh đi tới bể nước phía dưới.

Sở Tích Vũ chờ bọn họ đi hết, vội vàng mặc quần áo, cũng đi theo đến hồ nước.

Trong hồ nước hình vuông to rộng, đoàn người bọn họ đứng trước mặt kính pha lê, bên trong là dòng nước trong suốt, cùng quang cảnh u ám nơi trung tâm, ngẫu nhiên có cá biển bơi qua, những cái đó đều là đồ ăn được chuẩn bị cho nhân ngư.

Frank nhíu mày, hắn bước lên trạm đài kim loại, tuần tra xung quanh hồ nước, vẫn không thấy thân ảnh của nhân ngư.

"Cho nên, nhân ngư ở đâu?"

Sở Tích Vũ đứng đằng sau đám người, khẩn trương cúi đầu.

Đương nhiên là không thấy rồi.

Cậu tận mắt nhìn thấy nhân ngư nhảy ra từ cửa sổ.

Nhưng mà cậu còn phải cảm tạ Frank đột nhiên đến, ngăn trở một hồi bá vương ngạnh thượng cung.

Thuyền trưởng đứng bên cạnh Frank, thật cẩn thận nói: "Ngài...... Ngài nghe tôi giải thích, có lẽ nó đã bỏ trốn khi chúng tôi gặp sóng thần vào tối hôm qua......"

"Nhưng anh hôm nay còn nói với tôi nhân ngư vẫn bình yên vô sự." Giữa mày Frank tràn đầy lửa giận, khẩu súng để trên trán thuyền trưởng, "Anh đang chơi tôi sao, Arizona thuyền trưởng."

Ngay khi Frank sắp tức giận, trong ao chợt xẹt qua một đạo thân ảnh, đuôi cá màu lam mang theo gợn nước, vảy chiết xạ quang mang đẹp đến mức mộng ảo.

Nhân ngư chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sở Tích Vũ kinh ngạc nhìn.

Cậu thật sự khó có thể lý giải, Melos rõ ràng đã nhảy vào biển rộng, cách tự do gần trong gang tấc, nó như thế nào còn tự mình trở về.

Cậu vừa rồi cũng đã biết, nhà giam bằng pha lê căn bản không giam giữ được nó.

Trừ phi nó tự nguyện lưu lại nơi này.

Thân hình Frank khựng lại, thu hồi súng, ngơ ngẩn nhìn nhân ngư bơi lội trong hồ nước.

Đôi mắt nhân ngư giống như đá quý nhưng lại âm trầm đến đáng sợ, mang theo sát ý độc hữu của mãnh thú trong nước, liếc mắt nhìn đám khách không mời mà đến, sau đó đem ánh mắt đặt lên trên Sở Tích Vũ đang đứng một góc.

Nó bơi lại gần mặt kính trong suốt, ánh mắt nháy mắt trở nên u oán, như là đang oán trách anh chồng thất ước với tình yêu cuồng nhiệt.( nghe mà nó u oán mà nó khổ :))

Sở Tích Vũ bị ánh mắt đó nhìn đến mức da đầu tê dại, cậu rũ đôi mắt.

......

Sau khi đi ra ngoài, Frank cùng Sở Tích Vũ hai người cùng ngồi trong phòng hạm trưởng của quân hạm.

Sở Tích Vũ rõ ràng là bên bị thẩm vấn.

"Đừng khẩn trương như vậy Urian, chỉ là đã mấy ngày tôi không thấy cậu, có chút nhớ cậu thôi." Thiếu tướng Frank cười một cái, rót cho Sở Tích Vũ một lu cà phê nóng, "Nhân ngư tựa hồ rất có duyên với cậu."

"Ngài nói đùa, thiếu tướng tiên sinh," Sở Tích Vũ ôm ly cà phê, nói, "Này đó đều chỉ là vừa khéo, tôi chỉ là người thường, có thể cùng nhân ngư có quan hệ gì."

"Đúng rồi, Baldwin tiên sinh đâu?"

"Thầy của cậu tuổi lớn, có chút không quen khí hậu, đại khái ngày mai ông ấy sẽ đến gặp chúng ta bằng du thuyền."

Sở Tích Vũ tránh đi ánh mắt trắng trợn của Frank, "Tôi đã biết."

Frank tới gần Sở Tích Vũ, "Urian."

"Ừ?"

Đáy mắt Frank mang theo một mạt ý cười ái muội, hắn cúi người ghé sát vào gương mặt xinh đẹp của Sở Tích Vũ, nâng ngón tay mơn trớn gương mặt cậu "...... Có người nào khen cậu chưa, cậu rất mê người đấy."

"Không có ai, tiên sinh." Sở Tích Vũ lui về phía sau, tránh đi sự đụng chạm của Frank, "Nhưng có người khen kỹ thuật quay chụp của tôi rất tốt."

"Vậy hắn rất có mắt nhìn." Frank thu hồi ngón tay, ý vị trắng ra, từng bước tới gần, sâu kín nhìn về phía cổ áo Sở Tích Vũ, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cậu.

Frank một tay nắm lấy tay Sở Tích Vũ, cúi người ghé sát vào bên tai cậu, "Urian, tôi nghĩ cậu hiểu rõ ý của tôi, tôi có thể cho cậu trở thành nhiếp ảnh gia đứng đầu tổng bộ."

"Xin lỗi. Cảm ơn ý tốt của ngài , tiên sinh." Sở Tích Vũ rút tay mình về, nói, "Tôi rất vừa lòng với hiện tại."

Theo sau, cậu đi ra khỏi phòng dành cho hạm trưởng, cửa khoang nhanh chóng khép lại.

......

Sở Tích Vũ bước nhanh về tới phòng, thần sắc có chút hoảng loạn.

Cậu muốn rời khỏi nơi này sớm một chút.

Chiều muộn hôm sau.

Mưa to lại lần nữa buông xuống tại hải vực không biết tên, lộ tuyến quân hạm tạm thời đình trệ.

Mặt biển tràn đầy sóng biển mãnh liệt, mưa to cùng tiếng sấm càng ngày càng nghiêm trọng, Sở Tích Vũ tránh ở trong phòng, dự cảm điềm xấu càng thêm mãnh liệt.

Trong đầu cậu tràn đầy câu chữ trong quyển kinh thư tà giáo kia ——

Mưa to cùng sóng thần là nguyền rủa của ác thần.

Đó là chí cao vô thượng thần phạt.

Chúng ta ca tụng, chúng ta hoan xướng, chúng ta trở thành nô bộc của dục vọng.

......

Chợt, một đạo ánh sáng hiện lên trên biển, ngắn ngủi chiếu sáng mặt biển, theo sau lại bị vô biên vô hạn hắc ám bao phủ.

Sở Tích Vũ cuộn ở trong chăn, cậu chậm rãi buồn ngủ trong tiếng mưa to, ý thức mơ hồ.

Hai mắt cậu híp lại, ngoài cửa xuất hiện bóng đen to lớn, trong chớp mắt nhanh chóng tiến về phía cậu, đó là tồn tại mỹ lệ nhất của hải dương.

Sở Tích Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Melos cầm lấy tay, bàn tay nó to rộng, ngón tay thon dài hữu lực.

Mặt Melos âm trầm, giống như đang tuần tra lãnh địa ngửi cổ áo cậu, hắn khẽ cắn vành tai Sở Tích Vũ.

Nó ngửi thấy trên người Sở Tích Vũ có dính mùi của nhân loại khác.

Đôi mắt Melos lành lạnh, nó phát ra tiếng than nhẹ trầm thấp, Sở Tích Vũ nghe ra, là thanh âm tượng trưng cho sự phẫn nộ.

Nhân ngư cúi người dùng lưỡi dài liếm lên cánh môi Sở Tích Vũ, nhiệt khí phả ra trên người cậu.

Tiếp đó, nó cường thế hôn lên môi Sở Tích Vũ, lưỡi dài quấn lấy đầu lưỡi cậu, không buông tha bất luận chỗ nào, lưu lại hương vị thuộc về chính mình.

"Ưm, Melos, buông tôi ra, anh không nên ở chỗ này." Sở Tích Vũ một tay sờ lên sau cổ nhân ngư, nhân ngư giống như bị điện giật trong ngắn ngủi, nheo lại hai mắt, tựa hồ rất thích Sở Tích Vũ vuốt ve.

Sở Tích Vũ rõ ràng nó là một nhân ngư giống đực đang ở kỳ đặc thù, trạng thái hiện tại đang phi thường không ổn định.

Melos híp mắt, khuôn mặt thâm thúy đã không có sự tức giận như vừa rồi, đáy mắt ngược lại hàm chứa dục vọng.

Nó tham lam nhấm nháp tư vị hôn môi cậu.

Xẹt một tiếng.

Thần trí Sở Tích Vũ giống như cũng bị xé mở.

Cậu híp hai mắt, bị khoái cảm giống mật võng vây quanh, đắm chìm trong vô biên vô hạn mờ mịt nhiệt khí.

Cậu sớm đã khó có thể chạy thoát.

Chợt, cậu bỗng dưng mở to mắt.

Một giọt lệ lăn xuống.

Ngay sau đó, trong phòng nhỏ hẹp không ngừng truyền đến tiếng khóc run rẩy như thủy triều.

——————-