Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 46




Sở Tích Vũ nắm chặt khăn trải giường, sắc mặt của cậu đỏ thắm, híp hai mắt, tầm mắt mê mang mơ hồ không rõ.

Thậm chí sớm đã nhớ không rõ đã qua đi bao lâu.

............

"Urian, rời giường, cậu biết chính mình ngủ bao lâu rồi không?"

Ý thức Sở Tích Vũ bỗng nhiên thu hồi, cậu mở mắt ra ngẩng đầu, nhìn thấy cộng sự Aude đang ngồi bên bàn học, lật xem cuốn nhật ký du hành cũ kỹ.

Cậu như đã nằm mơ một giấc mơ dài, trong mộng mỗi một giây đều phá lệ dài lâu mà lại dày vò lòng người.

Ý thức khẩn trương lại hỗn loạn, như là vừa mới trấn định.

Cậu nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đang được mở ra, ánh mặt trời sau giờ trưa tràn đầy ấm áp, gió biển đôi khi lười biếng thổi vào.

Quân hạm đang theo lộ tuyến tiếp tục đi về phía trước, tốc độ vững vàng, mặt biển truyền đến tiếng động cơ gầm rú.

Hết thảy đều bình tĩnh và hài hòa.

Chuyện tối hôm qua phát sinh giống như một giấc mộng, nhưng thân thể cậu lại đang khắc sâu nói rằng, đây không phải là mộng.

Cậu hít hà một hơi, gian nan nghiêng thân ngồi dậy.

Cái loại cảm giác này giống như mới du hành không ngừng nghỉ mấy ngày ở trên mặt biển, tứ chi đều đau nhức.

Đến nay cậu còn khó có thể phục hồi tinh thần lại, nhưng thật ra cậu hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.

Chính cậu cũng khó mà tin được, cậu thế nhưng......

Bị một con nhân ngư coi như đối tượng kết giao chiếm đoạt.

"Tiểu ngốc ngếch, cậu làm sao vậy?" Aude thả sách lại lên kệ, bắt chéo chân, cười trêu ghẹo cậu, "Nhìn dáng vẻ cậu hiện tại giống như thiếu nữ bị người mê gian cả một đêm."

Sở Tích Vũ hoàn hồn, thanh âm có chút khàn khàn, che giấu khác thường, "Cậu nói bậy gì đó, tôi chỉ là mới tỉnh ngủ mà thôi. Quân hạm hiện tại đi theo lộ tuyến tổng bộ đưa lúc trước sao?"

"Không sai." Aude thảnh thơi ngồi, hắn nói, "Đại gia hỏa này so với tàu thủy của chúng ta nhanh hơn nhiều, không hổ là quân hạm cao cấp của tổng bộ. Nhưng mà, sau khi trở lại tổng bộ, tôi muốn trước tiên rời khỏi nơi này."

"Tôi tình nguyện đi vịnh vớt cá biển, cũng không muốn ở chỗ này trông coi gia hỏa đáng sợ kia."

Aude đặt tay trước cổ, nhíu mày, như là nghĩ tới sự tình đáng sợ, "Từ khi vớt được nhân ngư, trên biển liên tiếp xảy ra nhiều việc lạ, sóng thần cơ hồ cướp đi sinh mệnh phần lớn binh lính trên tàu thuỷ. Tuy rằng không xác định lời Ryan tiên sinh phải chăng là thật sự, nhưng tôi tình nguyện tin tưởng trận sóng thần này là thần phạt như trong lời ông ấy."

"Hy vọng thượng đế phù hộ chúng ta có thể sớm chút rời đi địa phương quỷ quái này."

Sở Tích Vũ nghe Aude nói, nhìn về phía  cửa sổ đang mở, cậu nhìn đến mức xuất thần.

Nhân ngư tối hôm qua hẳn là rời đi từ cửa sổ.

"Nhân ngư còn ở trong hồ nước sao?" Sở Tích Vũ hỏi.

"Đương nhiên." Aude đốt điếu thuốc, khảy bật lửa, "Nếu không hiện tại trên quân hạm đã sớm náo loạn."

Sở Tích Vũ không nói nữa, cậu rụt rụt ngón tay, trầm mặc suy nghĩ sâu xa. Nhân ngư rõ ràng không bị hồ nước hạn chế, nhưng nó lại kiên trì lưu lại địa phương đó.

Mục đích của nó là cái gì?

Sở Tích Vũ càng nghĩ, càng cảm thấy khó có thể lý giải.

Chẳng lẽ, là bởi vì cậu?

......

Sau khi Aude rời đi, Sở Tích Vũ mới xốc chăn đi xuống giường, hai chân cậu mềm đến thiếu chút nữa đứng không vững.

Cậu đi vào toilet, xả nước ấm vào bồn tắm, cởi quần áo trong hơi nóng mịt mờ, có cái gì đang thong thả tràn ra.

Cậu nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ tức giận cùng cảm thấy thẹn.

——

Ban đêm, Baldwin mang theo đoàn đội nghiên cứu sinh vật học hội hợp cùng quân hạm.

Sở Tích Vũ đứng trên boong tàu nghênh đón thầy của cậu.

Baldwin cẩn thận đứng trên quân hạm, ông đã hơn 50 tuổi, tóc màu hoa râm bị gió biển thổi có chút hỗn độn.

Baldwin mặt mày hiền từ, đơn giản ôm lấy Sở Tích Vũ, nhẹ giọng thăm hỏi cậu, "Gần đây trải qua thế nào, Urian?"

"Cũng không tệ lắm, tiên sinh." Sở Tích Vũ đứng tại chỗ, khách khí mỉm cười, "Hoan nghênh ngài."

"Cảm ơn trò, thân ái."

Frank đứng bên cạnh Sở Tích Vũ, nói, "So với nghỉ ngơi, tôi nghĩ ngài sẽ muốn đi nhìn ngắm nhân ngư trước tiên, Baldwin tiên sinh."

Baldwin sang sảng cười một tiếng, "Đúng vậy, thiếu tướng tiên sinh, chúng ta đi nhìn nhân ngư trước đi."

Frank gật đầu: "Mời đi bên này."

Sở Tích Vũ đứng tại chỗ, cậu muốn về phòng, mới vừa quay người lại, đã bị Frank gọi lại.

"Urian cũng đến đây đi, có lẽ sẽ có trợ giúp với việc quay chụp của cậu."

Frank lạnh lùng nói, chú ý nhất cử nhất động của Sở Tích Vũ.

"Được." Sở Tích Vũ đành phải xoay người, đuổi kịp đám người.

Baldwin mỉm cười, ông nện bước rất nhanh, tựa hồ tràn ngập chờ mong đối với nhân ngư.

Quân hạm cũng có một khoang chứa hồ nước ngầm, bọn họ cùng đi vào, cửa khoang vừa mở ra, nhìn thấy bên trong là một hồ nước thuỷ tinh trong suốt hình vuông.

Trong hồ nước chứa đầy nước biển sạch sẽ trong suốt, thỉnh thoảng có cá biển cùng cá mập loại nhỏ bơi qua lại, rong rêu nơi nước sâu phất động, này đó đều được tỉ mỉ xây dựng dành cho nhân ngư.

Baldwin dẫn đầu đi về phía trạm đài bằng kim loại, nơi này có thể quan sát vùng nước sâu của hồ nước, xuyên thấu qua đỉnh chóp trong suốt, ông thấy một nhân ngư giống đực với thân hình kiện thạc chậm rãi bơi lội trong nước.

Từ đuôi cá màu lam cho đến tóc dài vàng kim như rong biển, mỗi một chỗ đều đẹp đến khó có thể tin.

Trong mắt Baldwin tràn đầy kích động cùng hưng phấn, ông vội lấy kính viễn vọng, cẩn thận bắt giữ thân ảnh nhân ngư, "Ôi thượng đế......"

Baldwin buông kính viễn vọng, đáy mắt rõ ràng biến đỏ, một bộ sắp sửa kích động đến khóc.

Ông nghiên cứu nhân ngư hơn 30 năm,  chờ đến một ngày kia rốt cuộc có thể chính mắt nhìn thấy nhân ngư, điều này làm cho cảm xúc của ông khó tránh khỏi có chút mất khống chế.

"Nó thật là một tồn tại đầy mỹ lệ." Baldwin lẩm bẩm, lại nhìn về phía Frank nói, "Nó là giống đực đã thành niên phải không?"

"Đúng vậy." Frank gật đầu, "Cùng với phỏng đoán lúc trước của ngài phía cơ bản là nhất trí."

"Vậy nói cách khác," Baldwin lại nhìn về phía Urian đứng sau đám người, "Nó chính là nhân ngư Urian gặp lúc trước."

"Không sai." Frank cũng nhìn về phía Sở Tích Vũ, từ từ nói, "Xem ra Urian cùng nhân ngư rất có duyên phận."

Sở Tích Vũ cười gượng một tiếng, vội phủi sạch, "Không, chỉ là vừa khéo mà thôi."

Baldwin nhìn số liệu về nhân ngư trên màn hình kim loại, có chút gấp không chờ nổi muốn xuống tay nghiên cứu, ông nói: "Nó là một nhân ngư giống đực thành niên, đang trong kỳ động dục, là thời kỳ dục vọng tăng vọt, vào thời kỳ này nhân ngư đều sẽ rất táo bạo, cảm xúc không ổn định."

"Nhưng kỳ quái là, trạng thái hiện tại cùng cảm xúc của nó đều khá ổn định." Baldwin cầm lấy kính viễn vọng quan sát nhân ngư, "Chỉ có nhân ngư đã giao phối mới có thể xuất hiện cảm xúc vững vàng ngắn ngủi này."

Frank hỏi: "Khắp lưu vực biển sâu chỉ có một nhân ngư này, nó sao có thể đã hoàn thành giao phối?"

Sở Tích Vũ chột dạ tránh ở phía sau đám người, hận không thể chui vào khe đất trốn đi.

Baldwin sắc bén nói, "Chỉ số thông minh của nhân ngư gần với nhân loại, thậm chí so với nhân loại càng cao, chúng nó cũng không chỉ xem đồng loại coi như đối tượng giao phối."

Trong lòng Sở Tích Vũ lộp bộp một tiếng, yên lặng rũ mắt.

"Chỉ cần chúng nó nguyện ý, bất luận sinh vật có hình thể gần đều có khả năng trở thành phối ngẫu. Cá heo biển, cá voi cọp thậm chí là nhân loại, đều có thể." Baldwin nhìn về phía Sở Tích Vũ, hỏi, "Urian, trong hồ nước có từng thả thuỷ cá heo biển không?"

Trong lòng Sở Tích Vũ có chút khẩn trương, trả lời nói: "Không có, nhưng mà, từng có hai đầu cá voi cọp."

"Như vậy, hết thảy đã có thể nói thông." Baldwin gật đầu.

......

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, có một nhà sinh vật học xung phong nhận việc, hắn gấp không chờ nổi muốn quan sát gần nhân ngư.

Hắn mặc đồ lặn, bơi dọc theo bên mép hồ hướng về phía nhân ngư, trong tay hắn cầm súng gây tê dùng để phòng ngừa nhân ngư.

Nhà sinh vật học bơi ở khu nước cạn một vòng, rất khó để thấy rõ thân ảnh nhân ngư, hắn đơn giản dùng súng gây tê bắn về phía nhân ngư hai phát.

Kim gây tê xuyên qua mặt nước, bắn về phía nhân ngư, Melos bơi quanh rong biển ven rặng đá ngầm, đôi mắt xanh thẳm mang theo lạnh lẽo.

Một mũi gây tê ghim vào cánh tay, nó không phản kháng, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Nhà sinh vật học thấy thế, lại bắn thêm hai ba mũi, khi hắn cho rằng thuốc gây tê đã có hiệu quả, vội bơi về phía khu nước sâu Melos đang ở.

Sở Tích Vũ đổ mồ hôi thay nhà sinh vật học, tuy rằng có thuốc gây tê, nhưng lấy thân thí hiểm như vậy vẫn có chút quá nguy hiểm.

Cậu thấy khi nhà sinh vật học bơi về phía khu nước sâu, Melos đột nhiên quẫy động đuôi dài, trong hồ nước nhanh chóng lược qua một đạo bóng đen.

Nó bơi qua bên phía nhà sinh vật học, tốc độ cực nhanh khơi dậy lớp rong rêu, tạm thời chặn tầm mắt mọi người.

Chờ mọi thứ lắng xuống, thuỷ vực bên đó nháy mắt tràn ngập chất lỏng màu đỏ tươi.

Chất lỏng màu đỏ ngày càng đậm, tràn ngập màn nước trong suốt.

Mọi người kinh hô, Sở Tích Vũ hít hà một hơi, cuống quít lui về phía sau hai bước.

Đó là máu người.

Chỉ trong phút chốc, thân thể nhà sinh vật học bắn thuốc mê vào Melos nháy mắt bị xé thành hai nửa.

Khí quan cùng ruột còn đang du đãng ở trong nước.

"Ôi thượng đế......"

Baldwin nhíu mày, vội nắm vòng cổ chữ thập làm động tác cầu nguyện, vẻ mặt từ ái tiếc hận nhìn hài cốt nhà sinh vật học trong nước, nói, "Này có lẽ chính là kết cục của việc chọc giận nhân ngư."

Ông lại nói: "Sau này, chúng ta sẽ phải càng thêm cẩn thận."

"Đúng vậy, Baldwin tiên sinh." Mọi người hưởng ứng.

Nhân ngư bơi trở về trung ương, nó đem ánh mắt dính vào trên người Sở Tích Vũ đang đứng trong đám đông.

Melos hướng về phía Sở Tích Vũ thi triển bơi lội, thân cá ưu nhã, khi thì phô trương nhan sắc tươi đẹp, giống như hoa nở trong biển sâu.

Ánh mắt âm lãnh trở nên si mê, thực tủy biết vị liếm khóe môi, như là đang thưởng thức dư vị tối hôm qua vui vẻ ăn no nê.

Khuôn mặt như thần cổ Hy Lạp mang theo ý cười nhạt, hai mắt híp lại, nhìn Sở Tích Vũ giống như là đang xem người yêu ái mộ đã lâu.

Ánh mắt dính nhớp làm Sở Tích Vũ rất không quen, cậu cúi đầu, cầu nguyện mọi người không chú ý tới.

Cũng may mọi người đều hãm sâu trong khủng hoảng cùng hỗn loạn, không có người chú ý tới một màn này.......

Nhân ngư ở trong hồ nước ưu nhã bơi lội qua lại, hướng về Sở Tích Vũ triển lãm đuôi dài xinh đẹp, đó là dấu hiệu nhân ngư giống đực đang theo đuổi phối ngẫu.

Cả một đêm đòi lấy tựa hồ vẫn không thỏa mãn được nhân ngư giống đực trước mắt.

Nó tham lam khát vọng càng nhiều.