[Đam Mỹ] Tựa Như Tình Yêu

Chương 5: Chợt nhớ người




Lạc Xuất Vân nhìn đống giấy báo tuyển dụng trong tay, hiện tại anh chỉ là trẻ vị thành niên, chứng minh thư cũng mới được phát cách đây không lâu, tốt nghiệp thì chưa xong, bằng cấp lại chẳng có. Nói tóm lại, muốn tìm việc nhẹ lương cao là chuyện vô cùng viển vông. Xem xét nửa ngày trời, anh quyết định đi dạo thử vận may trên phố.

Lạc Vu Sơn lau tóc ra tới nơi, khuôn mặt trắng nõn của đứa nhỏ bị xông cho đỏ bừng, thấy Lạc Xuất Vân thì gọi khẽ: “Anh ơi.”

Lạc Xuất Vân ôm em trai vào lòng, cầm máy sấy thổi khô tóc cho em. Mấy hôm trước anh đi đánh mấy cái chìa khóa trong nhà rồi xâu thành một chùm đeo vào cổ Lạc Vu Sơn. Sau đó vẫn chưa an tâm dặn đi dặn lại: “Hôm nay anh hai không thể đi đón em, tan học thì về nhà ngay, ai nói gì cũng đừng quan tâm, về đến nhà thì khóa cửa lại, nghe chưa?”

Lạc Vu Sơn ngoan ngoãn gật đầu, cánh tay nhỏ vòng lên ôm lấy cổ Lạc Xuất Vân, không chịu buông ra.

Lạc Xuất Vân ôm lấy thân thể mềm mại của em trai nhỏ, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vỗ vỗ mông hắn nhẹ nhàng nói: “Đừng nhõng nhẽo nữa, anh hai đưa em đi học nào.”

Sau khi tiễn Lạc Vu Sơn đi, Lạc Xuất Vân đeo một cái túi lững thừng đi trên phố. Anh định xin làm phục vụ quán ăn, nhưng khi người ta biết anh mới 16 tuổi lại không dám nhận, vậy còn nói gì đến những công ty lớn nữa, chẳng dám liếc đến cái thứ hai. Vòng đi vòng lại cả ngày trời, cuối cùng dừng lại ở cửa một tiệm làm tóc trong một hẻm nhỏ.

Ông chủ Tiêu Sương Thiên đánh giá Lạc Xuất Vân một hồi lâu mới hỏi: “Nhóc được nhiêu tuổi rồi?”

Lạc Xuất Vân ngoan ngoãn lấy chứng minh thư ra: “Tháng trước em vừa tròn 16.”

Tiêu Sương Thiên cũng lười xem: “Thế tới đây làm gì, học việc hả? Người học việc thì bao cơm 3 nữa, lương tháng 1 triệu 8 làm không?

Lạc Xuất Vân tính toán, cắn răng nói: “Làm!”

“Vậy nhóc sẽ làm gì, biết gội đầu không?”

Lạc Xuất Vân do dự một hồi mới thành thật trả lời: “Em từng gội đầu cho em trai.”

Tiêu Sương Thiên: ….

Sau cùng thì tiệm cũng nhận anh vào làm, Tiêu Sương Thiên lấy một bộ quần áo bảo hộ lao động trong tủ ném cho Lạc Xuất Vân, lúc bước ra ngoài hỏi: “Mỗi ngày tiệm mở cửa lúc 10 giờ sáng và đóng lúc 10 giờ tối, nhóc có yêu cầu gì về thời gian không?”

Lạc Xuất Vân mặc quần áo vào không ngẩng lên đáp: “Em phải đi đón em trai tan học.”

Tiêu Sương Thiên ngạc nhiên nhìn anh: “Nhóc có em trai á? Mấy tuổi rồi?”

“12 ạ, mới lên lớp 7.” Lạc Xuất Vân cài cúc áo vào, anh ngước nhìn Tiêu Sương Thiên thương lượng: “Anh à, mỗi ngày bớt thời gian cho em từ 5 đến 7 giờ chiều được không? Em phải về nấu cơm cho em trai.”

Vẻ mặt Tiêu Sương Thiên vô cùng vi diêu, không nhịn được hỏi: “Nhóc… cha mẹ nhóc đâu?”

Lạc Xuất Vân nhàn nhạt trả lời: “Họ qua đời rồi, tuần trước vừa lo hậu sự xong.” Tiêu Sương Thiên biết mình lỡ miệng, định an ủi gì đó nhưng lại không biết nói thế nào, vỗ vỗ bả vai Lạc Xuất Vân nói nhỏ: “Xin lỗi, đáng ra anh không nên hỏi…”

Lạc Xuất Vân không nói nhiều, người khác bảo anh làm gì thì anh làm nấy. Mới đầu không quen gội cho khách khi nằm ngửa nên nước từ vòi hoa sen phun đầy mặt người ta. Về sau dần thành thạo hơn rồi, anh vốn thông minh lại chịu khó, dáng vẻ ngoan hiền vô cùng nên mấy cô gái trẻ rất thích chỉ đích danh anh gội đầu cho họ.

Chẳng được mấy ngày, Lạc Xuất Vân đã bị dầu gội đầu tẩy trắng một lớp da tay.

Tiêu Sương Thiên cũng chiếu cố anh ít nhiều, những lúc thợ cắt tóc làm việc đều kêu anh đến nhìn mà học hỏi. Lâu lâu sau ông thợ lâu năm ở đó còn cho anh một cái hình nộm đầu người, kèm theo một đống tóc giả đủ loại hình thù kì quái.”

Tiêu Sương Thiên nói: “Nhóc đem về nhà tập luyện đi, dù sao cũng không thể cứ gội đầu mãi được.”

Tối đó Lạc Vu Sơn dậy đi vệ sinh thì thấy anh trai nhà mình đang mân mê cái đầu giả. Đêm hôm khuya khoắt mà Lạc Xuất Vân lại không bật đèn, Lạc Vu Sơn bị cái đầu người không có thân dưới kia doạ cho nhảy dựng.

Lạc Xuất Vân thấy thế ngượng ngùng quơ quơ cái kéo: “Anh làm em thức giấc à?”

Lạc Vu Sơn dụi mắt: “Không phải…” Hắn đến gần nhìn nhìn cái đầu giả, quay đầu hỏi Lạc Xuất Vân: “Anh hai, bây giờ anh biết cắt rồi ạ?”

Lạc Xuất Vân có chút xấu hổ: “Ừm… biết một ít thôi, chưa thạo lắm.”

Lạc Vu Sơn hưng phấn, sáng mắt nhìn anh: “Thế anh hai cắt tóc cho em nhé, anh nhìn này, tóc mái em dài lắm rồi.” Nói xong hắn cởi áo choàng cắt tóc quanh cái đầu nộm ra, vụng về đeo lên người mình, rồi ngoan ngoãn ngồi trước mặt Lạc Xuất Vân, ngẩng cao đầu nói với anh trai: “Anh ơi nhanh lên.”

Lạc Xuất Vân dở khóc dở cười, vò đầu Lạc Vu Sơn, không nhịn được lầm bầm: “Cắt hỏng thì không được trách anh hai đâu đó.”

Nửa giờ sau Lạc Vu Sơn nhìn nhìn cái gáy bị hói một chỗ, khuôn mặt cay đắng bặm môi lại.

Lạc Xuất Vân vội vàng an ủi hắn: “Không sao, không sao, nhìn từ đằng sau không bị thấy đâu mà, xem anh hai cắt tóc mái đẹp không nè.”

Lạc Vu Sơn không nói lời nào, u oán nhìn anh trai hắn.

Lạc Xuất Vân ngượng ngùng: “Do anh không tốt, hay là anh đội tóc giả cho em nhé?”

Lạc Vu Sơn câm nín, từ đó sau đó, anh hai đừng hòng đọng vào một cọng tóc cuả em trai nhỏ……

Bàn về truyện:

Vậy là tôi đã đoán đúng, đứa lớn phải chậy ra ngoài làm việc rồi:((

Sao Lạc Xuất Vân không cố học nốt 2 năm ta, ít nhất cũng có bằng tốt nghiệp. Có lẽ đến lúc anh học xong vẫn đủ tiền mà, sau đó đi làm kiếm thêm huhu… Thôi, tác giả cho thế nào thì chịu thế nấy vậy.

Không tưởng tưởng nổi đứa nhỏ lớp 11, 16 tuổi phải khó khăn như nào.

Tám nhảm

Sao tôi thấy cái tên Tiêu Sương Thiên nó cứ kì kì thế nào á =.=

Tiêu Sương Thiên: Kì cái đầu mi