[Đam Mỹ] Tựa Như Tình Yêu

Chương 4: Phản ứng bất ngờ




Lạc Xuất Vân không biết mình về nhà bằng cách nào, anh ngồi ở mép giường của Lạc Vu Sơn cả một đêm, nấu bữa sáng trước khi người kia thức giấc rồi đi ra ngoài.

Anh đến trường học xin nghỉ, sau đó được Sở Công an cử xe chuyên dụng đưa đến sân bay, bay chuyến sớm nhất đến thành phố nơi cha mẹ làm việc.

Cha mẹ Lạc là những người lao động di cư phổ biến nhất, nhà máy xảy ra sự cố đền bù cho người thân nạn nhân 20 vạn(705.231.376,20) Thành thật mà nói thì số tiền này không hề ít, Lạc Xuất Vân cầm tấm séc và hai hộp tro cốt không biết phải làm sao.

Bên cạnh nhà máy là trung tâm xử lý tai nạn tạm thời, anh ngồi thẫn thờ không biết đang nghĩ gì, xung quanh là gia đình nạn nhân đang khóc lóc thảm thương.

Anh cảnh sát nhỏ đứng bên cạnh ngài đội trưởng hôm trước cuối cùng cũng tìm được Lạc Xuất Vân, nhiệt tình vỗ vỗ vào lưng anh: “Nhóc có sao không vậy?”

Lạc Xuất Vân máy móc ngẩng đầu lên liếc nhìn đối phương rồi nói: “Chú à, bố mẹ cháu thật sự đi rồi sao?”

Đôi mắt của viên cảnh sát nhỏ đỏ hoe, cậu ta ngồi xổm bên cạnh Lạc Xuất Vân, hồi lâu mới gượng gạo thốt ra một câu: “Cháu phải mạnh mẽ lên, cháu còn một đứa em trai cần chăm sóc nữa đó.”

Nhắc đến Lạc Vu Sơn, Lạc Xuất Vân nháy mắt như được tiếp thêm sức sống, anh đột nhiên bật dậy muốn chạy ra ngoài: “Vu Sơn, em trai của cháu, em trai cháu còn đang đợi cháu về, cháu phải trở về…”

Cậu cảnh sát bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, kéo anh lại không cho rời đi: “Em trai à, bình tĩnh chút nào, em của nhóc còn đang đi học đó, cháu bình tĩnh lại đi.”

Lạc Xuất Vân không động đậy, anh lẳng lẳng đứng chôn chân tại chỗ, che mắt lại, khóc không thành tiếng.

Chủ nhiệm lớp run run cầm đơn xin thôi học của Lạc Xuất Vân, cô hít sâu một hơi giọng khàn khàn khuyên nhủ: “Xuất Vân em à, cha mẹ em để lại số tiền không nhỏ, hơn 700 triệu vẫn đủ cho em tiếp tục theo học mà, em đừng kích động vội.”

Lạc Xuất Vân cúi đầu, nhìn nhìn chân mình bình tĩnh nói: “Cô à, mấy năm nay cha mẹ em làm công gần như chỉ đủ mua được phần mộ, em trai em còn nhỏ, em ấy mới học cấp 2, sau này còn phải học cấp 3 rồi lên đại học, hơn 700 triệu cùng lắm thì dùng được 5 năm.” Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn cô chủ nhiệm, mệt mỏi cười cười: “Em biết cô quan tâm em, nhưng em không thể để em trai chịu khổ, em chỉ còn mỗi mình em ấy thôi.”

Mang theo vài chồng sách ra đến cổng trường, Lạc Xuất Vân nghe thấy tiếng ai đó gọi với theo, quay đầu lại thì thấy bạn cùng bàn đang thở hổn hển.

Đối phương cầm một phong bì to dúi vào tay anh, bạn cùng bàn khom người chống đầu gối, nói không ra hơi: “Tặng, tặng mày… Cả lớp cùng nhau góp, góp lại…”

Khóe mắt Lạc Xuất Vân nóng lên, anh ngửa đầu lên ngăn không cho dòng lệ tuôn, khịt khịt mũi: “Cảm ơn.”

Bạn cùng bàn không nói lời nào, nhét phong bì vào túi áo đồng phục của anh, sau đó dột nhiên vòng tay ôm chặt lấy anh: “Khổ cho mày rồi.”

Lạc Xuất Vân không nói câu nào, vòng một tay qua ôm lấy đối phương, vỗ nhẹ.

Khi Lạc Vu Sơn về đến nhà đã thấy Lạc Xuất Vân làm sẵn cơm chiều đợi hắn.

Lạc Vu Sơn nhìn thấy anh thì vui mừng khôn xiết, chẳng thèm cởi giày đã nhào vào ôm lấy anh: “Anh hai, sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Lạc Xuất Vân ôm em trai vào lòng, mũi chua xót, anh cố nén lại xoa đầu đối phương: “Đi rửa tay trước đã, xong rồi anh hai có chuyện cần nói với em.”

Lạc Vu Sơn cũng cảm nhận được có chuyện không hay, chậm rãi đứng thẳng người lại, dè dặt nghiêng đầu: “Anh à?”

“Mau đi rửa tay.” Lạc Xuất Vân đẩy đẩy vai hắn vào phòng tắm, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đi đến bếp dọn cơm cho Lạc Vu Sơn.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, anh vừa định đi ra ngoài thì Lạc Vu Sơn đã giành chạy ra trước: “Anh hai dọn cơm đi, em đi mở cửa cho.”

Đứng trước cửa là chi hội trưởng phụ nữ của khu phố, bà Hoàng.

Lạc Xuất Vân choáng váng đầu óc.

Lạc Vu Sơn ngoan ngoãn gọi: “Bà Hoàng.”

Đối phương chậm rãi đi vào, nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Lạc Xuất Vân, nở nụ cười cảm thông: “Xuất Vân mau lại đây, bà có chuyện muốn nói với cháu.”

Lạc Xuất Vân không nhúc nhích, Lạc Vu Sơn liếc nhìn hai người rồi cũng trở nên yên lặng theo, bà Hoàng hắng giọng lên tiếng trước: “Đứng trơ ra đó làm gì, mau tới đây, Vu Vân ra đây ngồi cạnh bà nào” Vừa dứt lời, Lạc Xuất Vân nhảy vọt tới kéo Lạc Vu Sơn ra phía sau mình như bảo vệ một đứa trẻ.

Cánh tay đang giơ ra của bà Hoàng cứng lại, một lúc sau mới buông xuống rồi cười ngượng: “Hai đứa ngồi đi.”

Lạc Xuất Vân đơ ra như tượng, không có ý định ngồi xuống, Lạc Vu Sơn đứng phía sau kéo kéo góc áo anh mình: “Anh ơi.”

Ngay sau đó hắn thấy anh trai hắn quỳ xuống.

Lạc Xuất Vân dập đầu 3 cái với bà Hoàng, khàn giọng khẩn thiết cầu xin: “Cháu xin bà mà bà Hoàng, người đừng đem Vu Sơn đi, cháu nghỉ học rồi, cháu sẽ đi tìm việc làm, cháu cầu xin bà đừng mang em ấy đi đâu cả, cháu chỉ có một đứa em thôi, van xin bà.” Nói xong lại tiếp tục dập đầu, bà Hoàng che miệng khóc, bà kéo một hồi Lạc Xuất Vân vẫn không chịu đứng dậy, chỉ đành hét lên với Lạc Vu Sơn đã bị dọa cho ngây người: “Còn đứng đó làm gì, mau lại đây đỡ anh hai lên?!”

Lạc Xuất Vân lại cố hết sức níu Lạc Vu Sơn lại, anh giữ chặt em trai trong lòng, sợ vừa buông tay thì người sẽ biến mất.”

Bà Hoàng biết hôm nay sống chết thế nào cũng không thể tách rời hai anh em nhà này, thở dài không có ý thuyết phục nữa. Lúc rời đi vẫn phải dằn lòng nói một câu: “Xuất Vân à, bà không có ý nói cháu vô dụng, nhưng 2 đứa đều chưa thành niên, huống chi em trai cháu còn nhỏ như vậy, cha mẹ cháu đi rồi ai chăm sóc mấy đứa đây.”

Lạc Xuất Vân không chút nghĩ ngợi nói: “Cháu có thể tự lo cho mình, cũng có thể chăm sóc em trai cháu.”

Bà Hoàng cười khổ, lắc đầu: “Con à, con còn quá nhỏ, nói vậy với bà cũng vô dụng thôi, tới lúc không ai chịu nghe con đâu.”

Bàn về chuyện:

Tôi khóc rồi đây, tác giả kề dao siết cổ tôi luôn đi TvT.

2 đứa nhỏ mới nhiêu tuổi hả?!!!