Tiền lương tiệm làm tóc không cao, 1 triệu 7 một tháng rất eo hẹp. Mà Lạc Xuất Vân tuyệt đối không thể động đến hơn 700 triệu kia, phải giữ lại để sau này tiêu cho Lạc Vu Sơn. Sống trong xã hội tiền là hơn cả này, nhỡ đâu xảy ra chuyện 700 triệu cũng không giải quyết được thì không biết phải xoay xở thế nào.
Hiện tại anh bảo vệ đứa nhỏ kia chặt chẽ vô cùng, người của tổ dân phố thi thoảng tạt qua nói bóng gió đều bị anh cứng rắn mời về. Nếu không phải do chưa đủ tuổi thì anh đã sớm bán căn nhà đi rồi, đưa em trai đến sống ở một nơi chỉ có 2 người họ, để xem ai có thể cướp Lạc Vu Sơn đi.
Tiêu Sương Thiên biết tình hình hiện tại của anh thì cũng thuyết phục không ít: “Em trai nhóc còn nhỏ nên có lẽ sẽ không bị đưa đến cô nhi viện đâu. Bây giờ rất nhiều gia đình có nhu cầu nhận nuôi, ủy ban khu phố của nhóc chắc chắn sẽ tìm thấy một nơi tốt, đáp ứng mọi phương diện về kinh tế và môi trường không kém nhóc hiện tại. Chính nhóc cũng thoải mái hơn nhiều, tội gì phải làm khổ bản thân như vậy.”
Lạc Xuất Vân đang cắt mái của tóc giả, thấp giọng nói: “Em không yên tâm, em trai em từ nhỏ chưa bao giờ rời xa em. Anh à, em biết bây giờ có nhiều người tốt nhưng trái tim cách một lớp da, suy cho cùng cũng không phải ruột thịt, chăc chắn sẽ có phân biệt.” Dừng một chút, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Sương Thiên nói: “Huống chi em có thể tự kiếm cơm, em trai cũng sẽ không phải chịu đói lạnh, dù cho phải liều mạng đi chăng nữa em cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Đến đêm Lạc Xuất Vân lại không ngủ được, bò dậy đọc thêm thông báo tuyển dụng, chắc là do tiếng va chạm khi đứng dậy quá lớn khiến cho Lạc Vu Sơn bị đánh thức.
Từ khi vào đông 2 anh em toàn ngủ với nhau, Lạc Xuất Vân nhìn hai quầng thâm sậm màu trên khuôn mặt trắng nõn của Lạc Vu Sơn thì đau lòng không thôi: “Em ngủ đi, anh ra ngoài nằm.”
Đương nhiên là Lạc Vu Sơn không đồng ý, hắn níu lấy tay Lạc Xuất Vân, nương theo ánh trăng nhìn rõ anh.
Vốn dĩ tay Lạc Xuất Vân hơi thô ráp do làm việc hằng ngày, hiện tại thì thường xuyên tiếp xúc với dầu gội đầu nên nó trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm nhiều vết chai sần. Lạc Vu Sơn biết đó là do cầm kéo quá nhiều.
Hắn nắm tay Lạc Xuất Vân hồi lâu không nói nên lời, áp mặt vào lòng bàn tay đối phương nghẹn ngào nói: “Anh ơi, hay là em không đi học nữa, em đi kiếm tiền với anh để anh không phải vất vả một mình như vậy nhé.”
Nói không cảm động chắc chắn là giả, nhưng Lạc Xuất Vân cố nén lại, anh cong ngón tay búng vào trán đứa em, giả vời giận dữ nói: “Đồ nhóc con vô lương tâm, ông đây vất vả như thế là để em cố gắng học tập, dám không học hành hẳn hoi xem xem anh có đánh gãy chân mi không!”
Lạc Vu Sơn ôm lấy eo anh, bả vai run run.
Lạc Xuất Vân vỗ vỗ thắt lưng hắn: “Em nghe anh hai, phải chăm chỉ học hành đó.”
Lạc Vu Sơn ngẩng đầu lên, không khóc nhưng khóe mắt đỏ hoe, hắn nhìn Lạc Xuất Vân nghiêm túc nói: “Sau này em nuôi anh nhé, tương lai em có tiền đồ rồi sẽ nuôi anh hai.”
Lạc Xuất Vân bị bộ dáng của hắn chọc cười, mắng yêu: “Hừ, nhóc dám không nuôi anh xem?!”
Giữa trưa Tiêu Sương Thiên gọi Lạc Xuất Vân ra ngoài, do dự chốc lát mới nói: “Khụ, anh có một công việc hái ra tiền này, sau 10 giờ tối làm liền 4 tiếng, không biết nhóc có nhận không.”
Lạc Xuất Vân đang lo không có tiền, vừa nghe xong lập tức tươi rói: “Làm gì vậy anh? Tiền lương cao không ạ?”
Tiêu Sương Thiên cười cười nhẹ vỗ đầu anh: “Tiểu tử thối trong mắt chỉ có tiền thôi, nhóc không lo cho em trai nhỏ à?”
Lạc Xuất Vân ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Em bảo em ấy khóa cửa rồi, làm xong 4 tiếng thì nửa đêm vẫn có thể quay về ngủ cùng nhóc ấy một lát.” Nói xong, anh mờ mịt nhìn Tiêu Sương Thiên: “Anh này, làm vào khoảng thời gian đó chẳng lẽ là công việc gì không đứng đắn sao?
Tiêu Sương Thiên dở khóc dở cười: “Nhóc con coi anh đây là ai hả, làm gì có tên buôn người nào vô lương tâm đến vậy chứ?”
Lạc Xuất Vân nghĩ lại cũng thấy có lí, cười hehe, lại khôi phục dáng vẻ nghếch mắt thường ngày sóng vai cùng Tiêu Sương Thiên.
Công việc mà Tiêu Sương Thiên giới thiệu hoàn toàn là công việc bình thường, anh ta có một khách quen cũ mở quán bar đang cần một người chuyên bê rượu, ngoại trừ khỏe mạnh còn phải cẩn thận, Tiêu Sương Thiên nghĩ ngay đến Lạc Xuất Vân.
Làm liền 4 giờ, 10:30 tối đến 01:30, lương tháng 3 triệu rưỡi, nếu mỗi tháng chuyển được hơn 100 thùng thì được tính thêm vào mỗi thùng 35.000, tính toán có lời.
Lạc Xuất Vân đi báo danh ngay tối đó,anh còn trẻ, phát triển rất tốt, thể lực cũng không đùa được. Chỉ trong một đêm đã chuyển được hơn 80 thùng hàng cùng với một anh trai khác.
Có nhân viên ở quầy lễ tân mang bia đến mời, đương nhiên Lạc Xuất Vân không uống, người làm cùng anh lớn tuổi hơn nên không khách khí cầm lấy.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.
“Tên anh là Tiêu Ninh Vọng, còn chú tên gì?” Tiêu Ninh Vọng không thèm dùng dụng cụ mở nắp chai, cứ thế dùng răng cạy luôn, nốc một ngụm nhìn Lạc Xuất Vân.
Lạc Xuất Vân ném một đậu phộng vào miệng, chóp chép nhai nói: “Lạc Xuất Vân.”
Tiêu Ninh Vọng ngẫm nghĩ một hồi: “Ba chữ đó hả?”
Lạc Xuất Vân chấm một ít bia viết lên mặt đất, tiếp tục ném đậu phộng vào miệng.
Tiêu Ninh Vọng cúi đầu xem một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Chú vẫn còn nhỏ nhỉ? Đang đi học à?”
Lạc Xuất Vân thản nhiên lắc lắc đầu: “Em nghỉ học được một thời gian rồi, nhà không có điều kiện, còn phải nuôi em trai nữa.”
“Thế à.” Tiêu Ninh Vọng nở nụ cười: “Vậy thì cũng gần giống anh này, trong nhà có một cô em gái nhỏ đang thời kì phản nghịch, khó bảo vô cùng. Nhưng mà anh vừa học vừa làm, hiện tại đang học đại học.”
Nói rồi uống một ngụm bia, hỏi: “Trước đây chú em học trường gì? Đại học nào vậy?”
Lạc Xuất Vân: “Trường cao trung(phổ thông) S.”
Tiêu Ninh Vọng sặc bia nói: “Đệt, đây là trường tốt đó, sao chú lại bỏ ngang thế?”
Lạc Xuất Vân nhếch mày nói với anh ta: “Có tốt ông đây cũng không thèm.”
Tiêu Ninh Vọng nhìn chằm chằm anh như gặp quỷ, hồi lâu sau mới nói: “Chú mày bị đệ khống đấy à, có cần phải tốt với thằng nhóc đó thế không…”
Lạc Xuất Vân không thèm quan tâm anh ta, cầm một viên đậu phộng tung lên.
Bàn về chuyện
Nói về mắt của Lạc Xuất Vân chút nào~
“吊着眼角”<cite>ĐÂY LÀ TỪ MÀ TÁC GIẢ MIÊU TẢ MẮT CỦA LẠC XUẤT VÂN</cite>
Tôi tra một thôi một hồi, “mắt nghếch lên”, “nhếch lông mày”, “mắt xếch” nhưng chưa tìm được từ nào ưng ý. Sau đó tôi phát hiện ra có một loại mắt là Mắt lá răm, khá giống với tưởng tượng của tôi về mắt Lạc Xuất Vân.
————————————————-Giờ đến chuyện Lạc Xuất Vân không chọn tiếp tục học.
Tôi sai rồi huhu, tôi không nghĩ đến chuyện bất trắc có thể xảy ra, nhỡ đâu hai đứa xảy ra tai nạn, ốm đau hoặc bị kẻ xấu lừa lọc thì biết làm sao. Là tôi không suy nghĩ chu toàn, Xuất Vân là giỏi nhất, ngoan nhất.