Sau khi Tô An rời đi, Thập Ninh ngồi xuống ghế đối diện, trầm ngâm. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh vật mùa thu đang dần nhuốm màu vàng ấm áp, nhưng lòng y lại ngỗn ngang những suy nghĩ khác. Bất chợt, một nồi đố ky len lỏi vào tâm trí Thập Ninh khi nhớ đến Cố Thượng Lâm, người mà y cũng đang thầm thương trộm nhớ từ lâu.
Mối quan hệ giữa Thập Ninh và Cố Thượng Lâm không chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới. Họ đã cùng nhau trải qua nhiều năm tháng, cùng đối mặt với những thách thức trong công việc và cuộc sống. Nhưng sự tôn trọng ấy đôi khi lại bị che mờ bởi một cảm xúc phức tạp. Đó chính là sự yêu mến và lòng đố ky. Thập Ninh luôn biết rằng mình không thể sánh với Tô An - một người ngây thơ, trong sáng và dễ thương, lại còn nhận được sự chú ý từ Cố Thượng Lâm.
Khi thấy Tô An bên Cố Thượng Lâm, Thập Ninh không thể không cảm thấy chua xót. Y không muốn thừa nhận nhưng không thể tránh khỏi sự so sánh giữa bản thân và Tô An. Tô An có được sự quan tâm từ Cố Thượng Lâm, trong khi bản thân y chỉ có thể đứng từ xa, theo dõi và âm thầm ủng hộ. Điều này khiến y đôi khi tự hỏi, liệu mình có đủ để được Cố Thượng Phong nhìn nhận một cách nghiêm túc hay không.
Giữa dòng suy nghĩ, Thập Ninh quay sang nhìn Tô An, thấy cậu đang ngồi một mình, ánh mắt lạc lõng và cô đơn.
Một phần y cảm thấy thương cảm, một phần lại bị cám dỗ bởi lòng đố ky. Y không ghét Tô An, nhưng đôi khi cảm thấy cậu quá vô tư, quá ngây thơ, khiến y cảm thấy mình cũng trở thành một phần của sự lạnh lẽo mà Cố Thượng Phong vô tình tạo ra.
"Cậu không sao chứ?" Thập Ninh hỏi, cố gắng làm dịu không khí căng thẳng.
Tô An ngẩng đầu, ánh mắt cậu chứa đầy sự bối rối và bất an. "An An không sao ạ...Chỉ là...không biết mình nên làm gì thôi ạ."
Thập Ninh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tô An. Y mỉm cười khẽ, ý định giúp đỡ cậu, mặc dù trong lòng vẫn còn chút đố ky.
Thập Ninh: "Cậu có thể giúp tôi một số công việc nhỏ. Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi. Rồi cậu sẽ biết mình lên làm gì ngay thôi."
"Vâng ạ, cảm ơn anh Ninh!" Tô An nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cậu sáng lên như bừng tỉnh.
Trong suốt thời gian tiếp theo, Tô An bắt đầu làm việc bên cạnh Thập Ninh và giúp y sắp xếp tài liệu. Dù công việc không nặng nề, nhưng Tô An luôn làm hết sức mình, cố gắng để không làm phiền lòng người khác. Cậu muốn chứng minh rằng mình có thế làm được nhiều thứ, không chỉ là một người ở lại trong nhà.
Trong khi đó, Cố Thượng Phong trở về phòng làm việc, cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến Tô An và Mặc Quân. Hắn không hiếu rõ cảm xúc của mình, nhưng không thể chối cãi rằng sự hiện diện của Tô An trong căn nhà này đã khiến hắn cảm thấy một chút bất an. Hắn đã cố gắng không quan tâm, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Tô An lại làm hắn bối rối.
Đầu giờ chiều, Cố Thượng Phong quyết định xuống nhà tìm chút đồ ăn vặt. Hắn đi qua văn phòng của Thập Ninh, và thấy hai người đang cùng nhau bàn luận, Tô An còn thỉnh thoảng cười khúc khích. Ánh mắt hắn thoáng cái trở nên sắc lạnh.
Cố Thượng Phong: "Kêu cậu ra ngoài, liền tìm người khác làm phiền?"
Tô An giật mình, quay lại nhìn hắn, sự bối rối lại hiện rõ trên khuôn mặt. "An An chỉ... chỉ giúp anh Ninh một chút thôi ạ."
Cố Thượng Phong nhướng mày, không thích sự gần gũi giữa Tô An và Thập Ninh. "Làm việc thực sự thì tốt hơn.
Cậu không phải ngồi đây cười đùa như trẻ con."
Thập Ninh cảm thấy không thoải mái trước sự xuất hiện của Cố Thượng Phong. Y biết rõ hắn không thích Tô An, nhưng lại không thể ngăn cản được tình cảm của mình. Y chỉ có thể nháy mắt với Tô An như một cách động viên, mặc dù lòng vẫn thấy chua xót.
"An An chỉ muốn giúp đỡ thôi ạ." Tô An nói, giọng nhỏ nhẹ, nhưng bên trong cậu cảm thấy bất lực.
"Có một số việc không cần sự giúp đỡ của cậu." Cố Thượng Phong cắt ngang, khiến Tô An lúng túng, không biết phải nói gì thêm. Hắn quay người đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng. Tại sao hắn lại phải quá khắt khe với một người như Tô An, trong khi bản thân hắn cũng không rõ cảm xúc của mình?
Tô An quay lại nhìn Thập Ninh, thấy y có chút lo lắng: "An An không sao đâu, anh đừng lo."
Thập Ninh gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ mông lung. Y không muốn thấy Tô An bị tổn thương, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng lòng đố ky trong y vẫn tồn tại. Y chỉ có thể hy vọng rằng thời gian sẽ giúp cả hai tìm được chỗ đứng của mình trong thế giới này.
Khi chiều tà dần buông, những tia nắng cuối cùng vẫn rọi xuống khu vườn, tạo nên một khung cảnh đầy sắc màu.
Tô An ngước nhìn bầu trời, tự nhủ rằng cậu vẫn có thể tìm thấy hy vọng dù cho những khó khăn có thể đến. Cậu không biết rằng sự xuất hiện của mình đã làm rối loạn một số mảnh ghép trong cuộc sống của những người xung quanh. Nhưng điều cậu có thể chắc chắn là, cậu sẽ không từ bỏ hy vọng tìm kiếm một nơi thuộc về mình, dù cho những cơn gió lạnh lùng có thổi qua.