[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 61: Có tình cảm?




Tô An ngồi bất động, cảm nhận rõ ràng bầu không khí căng thẳng giữa Cố Thượng Phong và Mặc Quân. Ánh mắt lạnh như băng của Cố Thượng Phong không chỉ làm cậu lo sợ mà còn khiền Mặc Quân, dù thường tự tin và ngạo mạn, cũng phải hạ giọng. Mặc Quân nở một nụ cười nhạt, không muốn đẩy sự căng thẳng đi xa hơn.

Mặc Quân: "Được rồi, được rồi. Tôi không định gây sự. Chỉ là thấy cậu nhóc này hơi tội nghiệp, ngồi lẻ loi ngoài vườn như thế nên mới ra trêu chọc chút thôi mà."

Cố Thượng Phong không trả lời, nhưng ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh lẽo. Hắn bước thắng tới trước mặt Tô An, dừng lại một chút như đang đánh giá cậu, rồi bất ngờ cất giọng, giọng nói đầy quyền uy nhưng không thiếu sự kiên quyết.

Cố Thượng Phong: "Vào nhà đi. Đừng ở đây làm chướng mắt tôi." Câu nói dường như không cho phép bất kỳ sự từ chối nào.

Tô An ngước lên nhìn hắn, đôi mắt cậu ngập tràn sự bối rối. Rõ ràng Cố Thượng Phong vừa đuổi cậu ra ngoài sau bữa ăn, giờ lại bảo vào nhà. Nhưng trước ánh mắt không khoan nhượng đó, cậu chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn.

"Vâng ạ..."

Cậu cúi đầu đứng dậy, không dám nhìn thêm Mặc Quân hay Cố Thượng Phong, rồi lặng lẽ bước nhanh về phía nhà. Cảm giác bị kẹt giữa hai người đàn ông quyền lực này thật sự làm cậu khó thở. Dù ngưỡng mộ Thượng Phong, nhưng Tô An cũng hiểu rằng cậu chẳng có chỗ đứng trong thế giới của họ. Họ quá xa vời, quá khác biệt so với cậu, một người luôn tự cảm thấy bản thân nhỏ bé và lạc lõng.

Khi bóng dáng của Tô An khuất sau cánh cửa, Mặc Quân mới buông tiếng cười khẽ, phá tan sự im lặng: "Cậu nghiêm túc thật đấy, Thượng Phong. Có cần phải lạnh lùng như thế không?"

Cố Thượng Phong liếc nhìn Mặc Quân, đôi mắt hắn thoáng hiện một chút bực bội: "Tôi không có thời gian để chơi mấy trò vô nghĩa với cậu. Cậu có gì cần nói không, hay là chỉ đến đây để trêu đùa người khác?"

Mặc Quân: "À, tôi đến vì công việc. Nhưng nhìn thấy cảnh này thật thú vị."

Mặc Quân nhún vai, nụ cười tinh quái hiện rõ trên khuôn mặt: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại quan tâm đến ai đó nhiều đến vậy. Dù có chút khắc nghiệt."

Cố Thượng Phong nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn quay lưng lại, bước về phía nhà, không muốn kéo dài cuộc nói chuyện vô ích này. Nhưng Mặc Quân không chịu dừng lại.



"Đừng nói với tôi là cậu có chút cảm tình với nhóc con đó nha?" Giọng hắn đầy khiêu khích, nhưng cũng pha lẫn chút tò mò.

Cố Thượng Phong đột ngột dừng lại, quay đầu lại nhìn Mặc Quân, ánh mắt hắn sắc bén như muốn cắt đôi mọi nghi vấn. "'Cậu nghĩ gì không quan trọng. Cậu nên lo cho mình trước khi quá quan tâm đến chuyện của tôi." Giọng hắn đều đều nhưng mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

Mặc Quân cười mỉm, nhưng không đáp trả. Thật ra, hắn chỉ trêu đùa, nhưng không thể phủ nhận rằng Tô An có vẻ đã thu hút sự chú ý của Thượng Phong nhiều hơn hắn nghĩ. Điều này khiến Mặc Quân cảm thấy hứng thú, nhưng cũng không muốn đi xa hơn.

"Được rồi, được rồi. Tôi không có ý xấu. Chỉ là thắc mắc chút thôi." Mặc Quân nói, rồi nhấc chân bước về phía cửa, bỏ qua sự căng thẳng vừa diễn ra. "Tôi phải về công ty. Có vài tài liệu cần xem qua. Còn Thập Ninh thì chắc đang đợi cậu trong phòng làm việc."

***

Trong khi đó, Tô An ngồi ở góc nhà, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cậu không thể hiểu nổi Cố Thượng Phong, người lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng nhưng đôi khi lại có những cử chỉ quan tâm khó đoán. Tâm trạng cậu rối bời, và điều này khiến cậu càng thêm lo lắng về tương lai của mình trong căn nhà này. ()

Thập Ninh bước qua hành lang, thấy Tô An ngồi lặng lẽ một mình. Dù không nói ra, Thập Ninh cũng biết cậu ta có vẻ không hợp với môi trường ở đây. Là thư ký của Cố Thượng Phong, Thập Ninh hiểu rõ tính cách của hắn hơn ai hết. Cố Thượng Phong là người lãnh đạm và nghiêm khắc, nhưng không phải không có chút lòng thương. Tuy nhiên, đối với một người như Tô An, việc tồn tại trong thế giới này sẽ không dễ dàng.

"An Phu Nhân." Thập Ninh khẽ gọi.

Tô An giật mình ngẩng đầu lên: "Anh Ninh..."

Cậu cố gắng nở một nụ cười nhưng không giấu được sự lo lắng trong đôi mắt.

"Không sao đâu. Cứ làm tốt phần việc của mình là được." Thập Ninh nhẹ nhàng an ủi, dù trong lòng cũng không chắc chắn liệu lời nói của mình có đúng hay không.

Tô An gật đầu, cảm thấy một chút ấm áp từ lời nói của Thập Ninh. Dù sao, cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu chỉ biết bám lấy chút hy vọng nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó, Cố Thượng Phong sẽ nhìn nhận cậu theo cách khác. Nhưng trước mắt, cậu phải tìm cách tồn tại trong thế giới lạnh lùng này, nơi mà mọi người đều có những toan tính riêng