Sáng hôm sau, ánh nắng rọi vào căn phòng nhỏ, lấp đầy không gian với hơi thở ấm áp của một ngày mới. Tô An cuộn tròn trong chiếc chăn mềm, đôi mắt nhắm nghiền lại, không muốn đối mặt với thực tại. Cậu ngốc nghếch không hiểu tại sao đêm qua Cố Thượng Phong lại tỏ ra tức giận đến thế. Cậu chỉ biết tâm trạng mình rất phức tạp và tay cũng rất đau do hôm qua bị kéo đi, nhưng không thể nào lý giải được cơn bão cảm xúc trong lòng.
Khi cậu ngồi dậy, mái tóc rối tung, đôi mắt vẫn còn đọng lại dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua. Tô An chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Cậu ngơ ngác nghĩ về Cố Thượng Lâm, người luôn cười hiền lành với cậu, và tự hỏi tại sao người giống hệt người lại có thể đối xử với cậu tàn nhẫn như thế. Cậu không hiểu tại sao Cố Thượng Phong lại tức giận mỗi khi cậu nhắc đến Thượng Lâm.
Tô An: "Chắc anh ấy mệt mỏi thôi..."
Tô An tự nhủ, đôi mắt trong veo nhìn lên trần nhà như thể điều đó có thể giúp cậu giải quyết mọi thắc mắc.
Cậu bật dậy khỏi giường, bàn chân trần chạm đất lạnh khiến cậu hơi rùng mình, nhưng cậu không để ý nhiều. Tô An đi loanh quanh trong phòng, lục lọi chiếc túi nhỏ của mình, tìm một thứ gì đó có thể khiến cậu cảm thấy bớt rối bời. Cậu lôi ra một tấm ảnh của Cố Thượng Lâm, nụ cười của anh ấy tỏa sáng như ánh mặt trời trong bức ảnh. Tô An ngồi bệt xuống sàn, ngắm nhìn bức ảnh một cách ngây thơ, mơ hồ nghĩ rằng nếu mình cứ nhìn lâu như thế, có thể Thượng Lâm sẽ hiện ra ngay trước mặt.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, làm Tô An giật mình. Cậu ngây ngô nhìn về phía cửa. Kkhi cánh cửa mở ra, cậu thấy Cố Thượng Phong đứng đó, với ánh mắt lạnh lùng thường thấy. Tô An khựng lại, nụ cười ngờ nghệch trên môi chợt tắt lịm.
Tô An: "A... Thượng Phong..."
Cậu lúng túng gọi, cảm giác hụt hẫng thoáng qua nhưng ngay lập tức bị lấn át bởi sự hoang mang.
Cố Thượng Phong không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm. Ánh mắt hắn sắc lạnh như thường lệ, nhưng hôm nay có một chút khác biệt. Hắn dường như đang băn khoăn điều gì đó, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Cố Thượng Phong cau mày, dường như sự ngốc nghếch của Tô An chỉ càng làm hắn thêm bực mình. Hắn bước vào phòng, cánh cửa khép lại sau lưng, khiến Tô An giật mình lùi lại.
Cố Thượng Phong: "Cậu đúng là ngốc thật." Cố Thượng Phong thở dài, giọng điệu bất chợt trở nên trầm xuống.
Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn Tô An với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Thượng Phong: "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi vì cậu à? Hay là cậu nghĩ tôi sẽ trở thành cái bóng của Cố Thượng Lâm mà cậu mong chờ?" (°
Cố Thượng Phong không biết bản thân mình đang làm gì. Rõ ràng là hắn chỉ muốn sáng nhà ăn sáng nhưng lại vô định mà bước tới đây. Cũng vô định mà buông ra những lời nói đó.
Tô An đứng đó, ngơ ngác như con chim nhỏ lạc đường, chẳng hiểu nổi những gì Cố Thượng Phong đang nói. Cậu chỉ biết cúi đầu, cố gắng không làm hắn giận thêm. Trong lòng, cậu vẫn mong Cố Thượng Phong có thể dịu dàng hơn, giống như cách Thượng Lâm từng đối xử với cậu.
Thấy cậu chỉ im lặng, Cố Thượng Phong lại lên tiếng: "Xuống dưới nhà ăn sáng đi. Đợi đồ vô dụng nhà cậu thôi đồ cũng đã nguội hết rồi."
Tô An chỉ im lặng mà theo sau Cố Thượng Phong. Hôm nay không thấy bóng dáng Tô Hinh, có lẽ cậu ta đã trở về
Tô Gia rồi. Những người giúp việc bắt đầu dọn cơm ngon lên bàn, Tô An ngửi thấy thôi bụng cũng reo hò đói meo.
Cậu liếc qua nhìn biểu cảm không mấy dễ chịu của Cố Thượng Phong. Quả nhiên là hắn vẫn không ưa cậu. Có lẽ lại phải xuống bếp ngồi ăn như khi còn ở Tô Gia rồi! Tô An thầm nghĩ...