Tô An đứng lặng thinh bên bàn ăn, nhìn những món ăn thơm ngon trước mặt mà không dám ngồi xuống. Dù bụng đã réo lên không ngừng, cậu vẫn cảm thấy mình không có chỗ trong căn nhà này, giống như một người ngoài bị lạc lối. Cậu mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Thượng Phong đang ngồi đối diện. Hắn nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng khiến cậu cảm thấy run rẩy.
Cố Thượng Phong nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống bàn, rồi nhìn Tô An chằm chằm. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy đủ để khiến cậu hiểu rằng mình phải tự biết điều.
Tô An cúi đầu, khẽ mấp máy đôi môi nhưng không dám nói ra.
Tô An: *Có lẽ mình nên xuống bếp.* Cậu thầm nghĩ.
Ngay khi cậu định quay người bước đi, giọng nói lạnh lùng của Cố Thượng Phong vang lên, Tô An chợt giật mình đứng chôn chân giữa nhà.
"Đi đâu?" Cố Thượng Phong hỏi, giọng đầy quyền uy nhưng lại có chút ngạc nhiên.
Tô An ngập ngừng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy mép áo. "An An...An An xuống bếp ngồi ăn ạ. Ở đây... không tiện lắm ạ..." Giọng cậu nhỏ dần, hệt như một đứa trẻ sợ bị la mắng.
Cố Thượng Phong cau mày, đôi mắt hắn lóe lên một tia khó chịu nhưng không giận dữ. Hắn không hiểu sao Tô An lại nghĩ như vậy. Ngay cả khi hắn không ưa cậu, cũng không đến mức phải đuổi xuống bếp ăn như người hầu.
Hắn cảm thấy sự ngốc nghếch của Tô An lúc này thực sự khiến hắn không biết phải nói gì.
"Ngồi xuống đi." Cố Thượng Phong ra lệnh, giọng điệu không hề có dấu hiệu nhượng bộ.
Tô An giật mình, nhìn lên với đôi mắt đầy ngơ ngác. Cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của Cố Thượng Phong, cậu vội vàng kéo ghế ngồi xuống, cảm thấy bản thân như một chú thỏ đang ngồi cạnh một con sói dữ.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Tô An cắm cúi ăn, không dám nói gì thêm, sợ rằng chỉ cần một lời thừa thãi, cậu sẽ lại làm Cố Thượng Phong giận. Trong lòng cậu, mọi thứ đều rối tung, vừa sợ vừa ngưỡng mộ người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện mình.
Khi gần ăn xong, Cố Thượng Phong đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng. "Hôm nay cậu đừng có loanh quanh trong nhà nữa. Đi ra ngoài một chút, làm gì đó có ích đi." Giọng hắn vẫn cứng rắn, nhưng không có vẻ gì là tức giận.
Tô An ngước mắt lên, ngơ ngác. "Ra ngoài... làm gì?" Cậu lặp lại như một đứa trẻ chưa hiểu ý người lớn.
Cố Thượng Phong không thèm nhìn cậu, chỉ đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng đáp. "Làm gì cũng được. Miễn là đừng trong nhà làm tôi khó chịu."
Tô An cúi đầu, cắn môi. Cậu không biết mình đã làm gì sai, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Sau bữa ăn, cậu rón rén bước ra khỏi phòng ăn, tìm cách đi đâu đó theo đúng yêu cầu của Cố Thượng Phong.
Ra đến vườn sau nhà, Tô An ngồi xuống ghế đá, ngắm nhìn những bông hoa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Bất chợt, cậu nhớ đến Thượng Lâm và những kỷ niệm tươi đẹp giữa hai người. Nước mắt cậu lại lặng lẽ rơi, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nỗi buồn và sự hoang mang đang giằng xé trong lòng.
Cậu ngốc nghếch, nhưng trái tim cậu lại nhạy cảm đến mức đau lòng. Từng cơn gió thổi qua, làm lay động những cánh hoa mỏng manh. Cậu nhìn những bông hoa ấy, lòng tự nhủ rằng, dù thế nào, cậu cũng sẽ không từ bỏ hy vọng về một ngày nào đó Cố Thượng Phong cũng có thể nhìn cậu với một ánh nhìn khác. Một ánh nhìn dịu dàng và ấm áp hơn... giống như Thượng Lâm đã từng.