[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 57: Không thể buông bỏ.




Tô An ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hoe từ những giọt nước mắt chưa khô, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Trái tim cậu vừa bị tổn thương nặng nề, và giờ đây sự sợ hãi đang lan tràn trong cơ thể cậu như một cơn bão không thể ngăn cản. Cậu không thể hiểu nổi vì sao Cố Thượng Phong lại hành xử như vậy. Gương mặt của hắn giống hệt Cố Thượng Lâm, người cậu đã yêu, nhưng tính cách, hành động lại tàn nhẫn và đầy căm phẫn.

Cánh cửa phòng khép lại với tiếng động lớn, khiến Tô An giật mình. Cố Thượng Phong đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao xuyên thăng vào cậu. Hắn tiến đến gần giường, từng bước chân của hắn làm căn phòng nhỏ bé như hẹp lại, khiến Tô An cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.

Cố Thượng Phong cười nhạt, một nụ cười tràn đầy khinh miệt, không chút cảm xúc ấm áp nào. Hắn cúi xuống, tóm lấy cổ tay Tô An, kéo mạnh khiến cậu ngã xuống giường. Cả người Tô An run rẩy, nhưng cậu không dám phản kháng. Cảm giác bất lực và sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể

"Đừng gọi tên khốn đó nữa!" Cố Thượng Phong gẵn giọng, gần như gầm lên. Hắn ngồi lên người Tô An, ép cậu vào chiếc giường lạnh lẽo, đôi mắt hắn ánh lên sự giận dữ không thể che giấu.

Tô An cố gắng kháng cự, đôi bàn tay yếu ớt của cậu đấy ngược lại lồng ngực của Cố Thượng Phong, nhưng mọi nỗ lực dường như vô ích trước sức mạnh của hắn. Nước mắt cậu lặng lẽ rơi, lòng cậu quặn thắt mỗi khi nhớ đến

Cố Thượng Lâm. Đầu óc cậu rối bời, không thể phân biệt đâu là thật đâu là ảo.

"An An nhớ...Thượng Lâm. Muốn gặp Thượng Lâm..." Tô An thì thào, như muốn van xin một chút hơi ấm, một chút cảm thông. Nhưng ánh mắt của Cố Thượng Phong càng trở nên sắc bén hơn, đầy sự phẫn nộ và bối rối. Hắn không hiểu tại sao mình lại giận dữ đến vậy khi nghe thấy tên của Cố Thượng Lâm, và tại sao trái tim hắn lại đau nhói khi nhìn thấy Tô An yếu đuối như thế.

"Câm miệng!" Cố Thượng Phong gầm lên, tay hắn nắm chặt cổ tay của Tô An, ghì mạnh xuống giường. "Cậu đang mơ mộng cái gì vậy? Thật nực cười. Cậu nghĩ tôi sẽ mềm lòng như tên khốn đó sao? Tôi và hắn khác nhau!"

Tô An giật mình khi nghe những lời tàn nhẫn đó, nhưng trái tim cậu vẫn không thể chấp nhận sự thật. Cậu chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt cậu như tìm kiếm một chút bóng dáng của Cố Thượng Lâm trong cơ thể của người đàn ông tàn nhẫn này.



Cố Thượng Phong nhìn Tô An khóc lóc, lòng hắn bỗng dưng cảm thấy một cảm giác xa lạ, một sự bất lực không thể giải thích. Hắn không hiểu vì sao mình lại không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Tô An đau đớn, và vì sao hắn không thể xóa bỏ hình ảnh Tô An yếu đuối, tràn ngập nỗi đau khổ.

Hắn cúi xuống, khuôn mặt sát gần Tô An đến mức hơi thở của họ hòa quyện. Tô An cố gắng quay mặt đi, nhưng

Cố Thượng Phong giữ chặt lấy cằm cậu, buộc cậu phải đối diện với hắn. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai người đều rơi vào một sự im lặng đầy ngột ngạt.

Tô An lắc đầu, mắt nhắm nghiền lại như muốn trốn thoát khỏi sự tàn nhẫn này. Cậu không thể tin được rằng người đàn ông mà cậu yêu thương đã hoàn toàn biến mất, để lại một Cố Thượng Phong lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nhưng bên trong sự giận dữ và khinh miệt, Cố Thượng Phong không thể phủ nhận rằng có điều gì đó trong cậu đang thay đổi. Hắn cảm thấy mình không thể hoàn toàn ghét bỏ Tô An, không thể chối bỏ sự hiện diện của cậu trong cuộc sống của mình. Cảm xúc hỗn loạn ấy làm hắn cảm thấy bối rối, và thay vì đối mặt với nó, hắn chọn cách tấn công Tô An bằng lời nói tàn nhẫn và hành động hung hãn.

Hắn buông tay ra khỏi cổ tay của Tô An, đứng dậy và lùi lại vài bước. Tô An vẫn nằm đó, cơ thể run rẩy, nước mắt lăn dài trên má. Cố Thượng Phong quay lưng lại, nhưng trong lòng hắn có gì đó không thế bình yên như trước.

"Đừng mơ tôi sẽ để cho cậu gặp hắn!" Cố Thượng Phong thì thầm, rồi bước ra khỏi phòng, để lại Tô An một mình với những nỗi đau và ký ức vụn vỡ.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc ấy, Tô An biết rằng mình có thể sẽ chẳng thể gặp lại người trong lòng...