Tô An ngồi bất động trên ghế, ánh mắt trống rỗng hướng về phía cửa, nơi mà Ánh Nguyệt đang chầm chậm mở ra. Tim cậu vẫn đập nhanh, dù lý trí đã cố gắng cảnh báo rằng không nên mong đợi. Nhưng trái tim yếu đuối của cậu lại không thể kiềm chế nổi sự hi vọng mơ hồ, mong rằng sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt dịu dàng của Cố Thượng Lâm.
Cánh cửa mở ra, gió đêm lùa vào phòng lạnh lẽo. Đứng trước cửa là Cố Thượng Phong, không phải Cố Thượng Lâm mà Tô An hằng nhớ nhung. Cậu đột nhiên cảm thấy mọi hơi ấm trong cơ thể mình như bị hút sạch. Cố Thượng Phong nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, môi nhếch lên đầy khinh bỉ. Gương mặt của hắn giống hệt Cố Thượng Lâm, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp, sự dịu dàng mà cậu từng yêu. Thay vào đó, chỉ là sự lãnh đạm, một bức tường dày ngăn cách giữa hai người, không một chút tình cảm.
Cố Thượng Phong: "Tôi không ngờ cậu vẫn còn ngu ngốc đến mức này đấy, Tô An."
Cố Thượng Phong bước vào, giọng nói lạnh lùng như từng mũi dao đâm thẳng vào tim cậu.
Cố Thượng Phong: "Cậu đang đợi Thượng Lâm sao? Hừ! Đừng mơ tưởng nữa. Hắn ta sẽ không lại đâu."
Mỗi câu nói của Cố Thượng Phong như giáng thêm một đòn mạnh mẽ vào trái tim vốn đã rạn nứt của Tô An. Cậu muốn phản kháng, muốn nói rằng không phải như vậy, rằng Cố Thượng Lâm vẫn còn ở đâu đó trong con người này, nhưng miệng cậu không thể thốt ra lời nào. Cậu chỉ biết ngồi đó, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi Cố Thượng Phong, trong lòng chỉ còn lại sự thất vọng, trống rỗng và đau đớn.
Cố Thượng Phong nhếch môi, ánh mắt khinh miệt rõ ràng hiện lên. Hắn bước về phía Tô An, cúi người xuống, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào cằm cậu, nâng lên để cậu phải đối diện với ánh mắt của mình.
Cố Thượng Phong: "Cậu nghĩ tôi là Thượng Lâm? Cậu đúng là thằng ngốc, Tô An. Cậu không bao giờ hiểu được hắn ta đâu."
Ánh Nguyệt đứng một bên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó. Cô muốn can thiệp, muốn kéo Cố Thượng Phong ra khỏi
Tô An, nhưng cô biết rằng mình không thể. Cô đã thấy quá nhiều lần Tô An bị tổn thương bởi người đàn ông này, và lần nào cô cũng chỉ có thể đứng nhìn. Cô không có đủ sức mạnh để ngăn cản, và cũng không có quyền can thiệp vào mối quan hệ đầy rối ren giữa ba người họ.
"Phong Thiếu Gia, đủ rồi." Cuối cùng, Ánh Nguyệt cũng lên tiếng, giọng nói khẽ khàng nhưng chứa đầy sự mệt mỏi.
Ánh Nguyệt: "Phu nhân không xứng đáng phải chịu đựng những tổn thương ấy."
Cố Thượng Phong buông tay khỏi cằm Tô An, cười nhạt, quay lại nhìn Ánh Nguyệt. Mắt hắn ẩn hiện ti căm phẫn.
Cố Thượng Phong: "Cậu ta tự mình chọn con đường này. Nếu muốn sống trong ảo tưởng, thì hãy để cậu ta chịu đựng hậu quả của nó."
Tô An không nói gì. Cậu chỉ ngồi đó, đầu cúi găm xuống, mắt nhắm nghiền lại như để tránh khỏi những lời nói đau lòng kia. Thực tế đã đập thẳng vào cậu, làm cậu đau đến mức không thể thở nối. Thượng Lâm - người mà cậu đã yêu, đã trao trọn trái tim - giờ đây chỉ còn là một ký ức xa vời. Mỗi lần nhìn thấy Cố Thượng Phong, trái tim cậu lại một lần nữa bị xé rách, bởi gương mặt giống hệt Cố Thượng Lâm, nhưng hoàn toàn thiếu đi hơi ấm quen thuộc.
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua cửa sổ. Tô An ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cố Thượng Phong, giọng cậu khản đặc, như thể từng từ đều gượng ép từ trong đau khổ mà thoát ra.
Tô An: "Anh...làm ơn, đừng nói về Thượng Lâm như vậy. An An biết anh ấy vẫn ở đâu đó trong anh."
Cố Thượng Phong đứng lặng một lúc, đôi mắt anh tối lại, biểu cảm khó đoán. Nhưng chỉ vài giây sau, anh bật cười, một tiếng cười khô khốc không có chút ấm áp nào.
Cố Thượng Phong: "Cậu vẫn không hiểu sao, Tô An? Hắn ta đã đi rồi. Cậu sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại được tên Thượng Lâm đó. Và cậu cũng đừng trông chờ vào tôi. Tôi không phải hắn ta, và cũng sẽ không bao giờ là hắn ta!"
Từng lời nói như những cú đấm nặng nề giáng vào tâm hồn yếu đuối của Tô An. Cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Cả cơ thể cậu run rẩy, nước mắt đã bắt đầu tuôn trào không kiểm soát. Nhưng cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về Cố Thượng Lâm, người mà cậu đã yêu đến tận cùng trái tim.
Ánh Nguyệt tiến đến gần Tô An, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. "An An, đừng tự hành hạ mình nữa. Phong Thiếu Gia, ngài đừng nói như thế. Sau này chắc chắn sẽ hối hận không kịp quay đầu!"
****************
Cá: Các bạn đợi có lâu hong nèeee? Truyện sắp come back rồiiii. Nhớ đón xem bão chương nheeeeeee Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.