Những ngày yên bình còn lại cứ thế trôi qua. Cố Thượng Lâm cùng anh chồng nhỏ của mình sáng thì cùng dậy, tối thì cũng nhau trải qua đềm dài. Những ngày còn lại...những ngày bình yên đến lạ thường....
Sáng hôm nay, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chào đón gương mặt non nớt của cậu thiếu niên đang nằm yên giấc trên giường ngủ mềm mại. Nhưng ánh sáng nay lại yếu ớt như tiếc nuối, như thiếu sót sự năng động thường ngày.
Tô An vẫn như thường ngày, mở đôi mắt be bé của mình mà mò mẫm tìm kiếm vòng tay ấm áp của anh chồng lớn. Khi xác định được hắn đang nằm bên cạnh mình, Tô An liền chồm người dậy ôm chặt lấy vòm ngực to lớn của
Cố Thượng Lâm.
Nhưng hôm nay có chút gì đó là lạ. Đáp lại cái ôm mềm mại của Tô An là cơ thể cứng đờ của hắn. Không còn là cái ôm đáp trả âu yếm, cũng không còn là lời chào buổi sáng dịu dàng. Không còn là lời nói cưng chiều bảo cậu:
"Ngủ thêm chút nữa nha bé."
Tô An: "Chồng ơi...?"
Tô An thắc mắc bởi sự thay đổi đột ngột của Cố Thượng Lâm. Tay vẫn ôm chặt hắn mà hỏi.
Tô An: "Chồng ơi? Chồng không thích ôm An An nữa sao?"
Bỗng một lực mạnh đẩy văng cậu ra khỏi người hắn. Một giọng nói gắt gỏng như đang ghê tởm cái ôm của cậu.
Cố Thượng Phong: "Chồng? Ai là chồng cậu chứ? Đồ điên!"
Tô An sững sờ trước câu nói của Cố Thượng Lâm. Cậu không biết rằng Cố Thượng Lâm lúc này không còn là Cố Thượng Lâm luôn yêu thương, cưng chiều cậu nữa. Tô An sợ hãi, nhìn hắn một cách run rẩy, lắp bắp hỏi.
Tô An: "'Chồng..? Chồng không thích An An nữa sao?"
Cố Thượng Phong nhìn Tô An một cách kinh hoàng. Hắn ghét nhất là loại Omega bần hèn như cậu. Chỉ mới một tuần ngắn ngủi, nhưng tên Cố Thượng Lâm kia và cậu đã có thể tiến triển tới đâu được chứ? Hắn nhìn Tô An đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, đầu đầu cũng là chứng tích cho thứ tình yêu hèn mọn kia. Dường như đêm qua họ vừa trải qua một đêm đáng nhớ mà Cố Thượng Phong không thể cảm nhận được.
Cố Thượng Phong: "Ai cho cậu lên giường của tôi? Mau cút ngay! Chương Quản Gia đâu, mau đến đây. Ai cho phép cậu ta vào phòng của tôi?"
Tô An không thể tin nổi vào tai mình. Chỉ mới vừa hôm qua vẫn còn ngọt ngào, âu yếm nhau. Hắn còn không cho cậu tự cầm lấy muỗng múc cơm ăn. Mỗi khi tự làm gì đó, hắn sẽ giận dỗi mà đòi cậu hôn hôn cho bằng được. Mà hôm nay, trong ánh mắt của người đàn ông trước mắt, chỉ còn lại...sự chán ghét.
Tô An như sắp ngất. Cậu không thể nắm bắt kịp tình hình lúc này. Bỗng trong đầu cậu lóe lên một dòng ký ức nhỏ mà cậu đã sớm quên béng đi mất.
Cố Thượng Lâm: "Bé yêu à, khi nào gặp một người như anh mà hắn đối xử với An An không tốt thì hắn chính là
Cố Thượng Phong. Cố Thượng Lâm, anh, sẽ không bao giờ làm bé yêu buồn."
Tô An nhìn lại người đàn ông đang muốn phát tiết trước mặt mình. Hắn là Cố Thượng Lâm nhưng cũng không phải. Hắn hung dữ, xấu xa, là một tên đại xấu xa. Hắn chính là Cố Thượng Phong!
Tô An hét to: "Không thích! Không thích Cố Thượng Phong đầu. Hức...chồng ơi, chồng đầu rồi... An An nhớ chồng
huc.huhu...."
Cố Thượng Phong nghe Tô An nhắc đến Cố Thượng Lâm càng điên tiết hơn. Hắn chỉ nghĩ rằng với một tuần ngắn ngủi, điều xảy ra cũng chỉ là ôm hôn hơi quá phận. Cố Thượng Lâm sẽ không làm hại đến Tô An. Nhưng hắn sai rồi! Tên đó đúng là cầm thú, cùng với một Omega bần hèn như vậy làm ngay trên giường của mình. Đáng chết! Cả hai người đều đáng chết!