[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 42: Bất lực.




Cố Thượng Lâm thấy hơi động nên đã dần tỉnh giấc. Hắn dùng tay ôm trọn chiếc bụng to tròn của Tô An. Lại dùng một lực nhẹ xóa nắn vùng bụng của cậu.

Cố Thượng Lâm: *Vốn dĩ Omega chưa được nhiều như vậy sao?*

Tô An bị xoa đến khó chịu: "Chồng ơi đừng. Bụng An An khó chịu quá."

Cố Thượng Lâm: "Chồng xoa bụng cho An An. Bé ngủ thêm chút nữa nhé?"

Tô An: "Nhưng mà An An mắc vệ sinh."

Cố Thượng Lâm: "Anh bế bé đi nhé?"

Tô An không đáp mà chỉ gật đầu. Cố Thượng Lâm vậy mà không lấy ra cứ để vậy bế cậu đến nhà vệ sinh. Tô An có chút hoảng vì sợ té nên bám chặt lấy hắn khiến cho cự vật đi vào sâu hơn.

Tô An: "Bụng..bụng no quá."

Cố Thượng Lâm: "Phì ~ Bé yêu háu ăn như vậy. Làm chồng anh đây cũng phải rất cực khổ mới đút nó được em đó~"

Sau khi đi vệ sinh xong, hắn cũng không có ý định buông tha cho cậu. Cả hai lại tiếp tục mây mưa trong nhà vệ sinh, cuối cùng không chịu nổi nữa mà Tô An ngất đi. Ham muốn quả thật đáng sợ nhưng xót vợ thì vẫn phải thương. Cố Thượng Lâm bế cậu lại giường rồi đi ra ban công châm một điếu thuốc.

Cố Thượng Lâm móc chiếc điện thoại của mình ra. Hắn bấm số gọi cho ai đó.

Cố Thượng Lâm: (Dự án đó sao rồi?)

Một giọng nam quen thuộc vang lên đầy khí chất. Đầu dây bên kia được kết nối đến là Mặc Quân. Tiếng nói lại kèm thêm tiếng thở dốc, ai nghe xong cũng phải ái ngại.



Mặc Quân: (Sắp được rồi. Nhưng lại gặp chút khó khăn. Bên Tô Gia ức...có người đứng phía sau hậu thuẫn.)

Cố Thượng Lâm: (Là cô ta?)

Mặc Quân: [Hah...Không phải. Nghe bọn thanh tra báo lại là một người thuộc gia tộc bên nước Anh. Nghe đầu là người họ Pasteur.]

Cố Thượng Lâm: (Được rồi. Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ gì thuộc về vợ mình thôi. Nhưng có vẻ không kịp rồi.]

Mặc Quân: (...)

Cố Thượng Lâm: [Cậu nghỉ đi. Tôi còn có chút việc.)

Nói rồi Cố Thượng Lâm liền cúp máy. Hắn không muốn nghe những âm thanh dâm tục phía bên kia đầu dây nữa.

Cả quá trình nói chuyện, hẳn đã rất cố gắng để phi thẳng chiếc điện thoại thân thương của mình xuống từ ban công tầng hai.

Điếu thuốc cũng đã dần tàn hết. Cố Thượng Lâm vẫn đứng trước ban công suy nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Hắn sắp không còn thời gian nữa, hắn phải trở về. Có lẽ là không kịp lấy lại vài thứ đồ của em khi hắn còn ở đây rồi. C

Nghĩ gì đó lại lấy điện thoại ra. Hắn bấm vào phần ghi chú, ghi lấy phần mình. Hắn ghi rõ nhưng việc sau khi chủ thể tỉnh lại cần phải làm, hắn muốn tên khốn đó cũng yêu em như cách hắn yêu em. Dù có ghen ghét đến mức nào thì hắn và Cố Thượng Phong vẫn là một. Hắn chỉ có thể chờ đợi và kỳ vọng vào tương lai của em sau này.

Điếu thuốc đã tàn hết. Cố Thượng Lâm định quay lại giường cùng Tô An nhưng chợt nhận ra trên người vẫn còn nồng nặc mùi thuốc lá. Có thể em sẽ cảm thấy khó chịu, hắn quay đầu trở về bồn tắm. Ngâm mình trong nước ẩm, hắn cảm giác sự bất lực đang dâng trào khắp cơ thể mình. Làm sao...làm sao để có thể chiếm lẩy thân xác này một cách hoàn toàn đây?

Sự chiếm hữu của Cố Thượng Lâm ngày càng mãnh liệt. Chỉ một chút nữa thôi...một chút nữa, một thứ gì đó thúc đẩy hắn dâng trào cảm xúc mạnh liệt muốn chiếm lấy cơ thể này một cách triệt để. Tên Cố Thượng Phong đó sẽ biến mất và trên đời này chỉ còn lại Cố Thượng Lâm, một Cố Thượng Lâm mãi mãi dành trọn trái tim cho bé ngốc mang tên Tô An.