Nghe được tiếng hét thất thanh của Tô An, cùng âm thanh hỗn loạn trong phòng Cố Thượng Phong. Chương Quan Gia không dám chậm trễ mà xông thẳng vào phòng. Ngay trước mắt ông lúc này là một người đàn ông đang tức giận thở hồn hền ở trên giường cùng một cậu bé đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo ôm lấy một bên mặt của mình.
Cậu đang khóc. Khóc một cách thảm thiết, một cách thật đáng để thương hại. Tô An không hiểu... Tại sao? Tại sao cậu không thể được yêu thương? Tô An rất ngoan, Tô An hứa sẽ luôn ngoan ngoãn và không quấy khóc. Tại sao cha mẹ lại không để ý đến cậu, tại sao...ngay cả hắn cũng bỏ cậu mà đi...
Tô An: "Hức...không muốn. Chồng ơi...hức muốn chồng..."
Tiếng khóc của Tô An ngày một yếu ớt hơn. Chương Quản Gia đứng nhìn nhưng cũng chẳng biết làm gì. Dù sao thì...trong căn nhà này lớn nhất vẫn là Cố Nhị Thiếu Gia.
Cố Thượng Phong: "Sao ông lại cho cậu ta vào phòng tôi? Chê mình làm ở đây quá lâu, tôi không đuổi ông đi?"
Chú Chương thở dài: "Ài... Là mệnh lệnh của Lâm Thiếu Gia. Chương Quản Gia tôi đây cũng không dám làm trái
lenh."
Nói rồi ông di chuyển đến chỗ Cố Nhị Thiếu Phu Nhân đỡ cậu đứng dậy. Về phía Cố Thượng Phong, hắn nghe vậy đồng tử mở to, gân xanh nổi khắp mặt. Tay chắn nắm chắt như muốn bóp tan nát mọi thứ trong tay. Hắn đang rất tức giận nhưng không có gì để phát tiết.
Cố Thượng Phong: "Được thôi...Nếu tên khốn đó muốn chơi, tôi sẽ chơi với hắn!"
Chú Chương: "'Cố Thiếu, không thể! Dù sao đây cũng là Cố Nhị Thiếu Phu Nhân được ngài cưới hỏi đàng hoàng."
Cố Thượng Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chương Quản Gia: "Không đến lượt một lão già như ông quản tháo."
Nói rồi hắn bước xuống giường, thay đồ rồi phóng xe thẳng lên công ty. Việc hắn tức giận như vậy cũng là có lý do. Cố Thượng Phong cũng là người, cũng biết yêu, biết hận thù, biết nhớ nhung. Nhưng thật đáng tiếc, hai linh hồn cùng trú ngụ trong một thân thể, mỗi người một nỗi nhớ. Vừa hay, Cố Thượng Phong lại có một nỗi nhớ day dứt mãi mãi ở lại thời thanh xuân cấp 3 đẹp đẽ....
Việc hắn ghét Omega cũng từ đó mà xảy đến. Hắn không muốn ngủ cùng Omega, là cậu càng không thể. Thân phận này, cơ thể này hắn đã định là chỉ có thể thuộc về người đó.
Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?
- Xuân Diệu —
Cố Thượng Phong cũng biết yêu, biết thương một người. Hắn cũng có cảm xúc của riêng hắn nhưng... chỉ tiếc rằng trái tim hắn đã hoàn toàn thuộc về một kẻ khác... Một người mà hắn đã mắc nợ nhưng có thể cả đời này có thể sẽ chẳng thể gặp lại được. Tên khốn Cố Thượng Lâm kia không hiểu. Không hiểu năm đó hắn đã trải qua những gì, không hiểu tại sao...hắn lại thành như thế.
Cố Thượng Lâm mang trong mình lòng ghen ghét với Cố Thượng Phong vì hắn là linh hồn chỉ của cơ thể. Hắn muốn linh hồn của Cố Thượng Phong mãi mãi biến mất, chỉ khi đó hắn mới có được tự do thuộc về chính mình.
Cố Thượng Phong giờ đây cũng đã nổi lên tấm lòng đấu tranh. Hắn không phục những gì Cố Thượng Lâm đã làm, mà có thể là để khinh ghét từ ngay cả trước đó. Mà lúc này, chính lúc này đây đã chạm đến giới hạn của hắn. Hắn sẽ làm tất cả để có thể trả thù, trả đi vết nhớ mà Cố Thượng Lâm đã đem lại cho hắn!
Cố Thượng Phong ngồi trên xe riêng của mình, nhìn về phía căn nhà nơi mình đang sinh sống. Một cảm giác lãnh lẹo chợt lóe lên ở tận đáy lòng.
Cố Thượng Phong: *Tôi sẽ không bao giờ để yên cho cậu và hắn ta. Hừ, cậu sẽ phải hối hận với những gì mình đã làm. Thứ Omega bần hèn, dơ bẩn!* (
****************
Cá: Ngọt đủ rồi, ngược thôi~