Trần Thanh cùng Phương Bảo Địa đấu trí đấu mưu, đến lúc đạt được thỏa thuận chung thì trời đã sẫm tối rồi. Cả hai bèn cùng nhau xuống dưới lầu.
Mỹ Thực Lâu đã đóng cửa. Bên dưới, nhân viên đau lau dọn bàn ghế và sắp xếp lại vật dụng để sáng mai sẵn sàng đón khách sớm.
Nhìn thấy hai người đi xuống, bọn họ bỏ dở công việc trên tay, cung kính chào cậu.
-Thiếu gia, đại thiếu gia!
Trần Thanh nhìn đám người đang nom nóp cúi đầu bên dưới, “ừm” đáp trả một tiếng.
Xoay qua nhìn Đại Ngưu, cậu gọi.
-Ngưu thúc!
Đại Ngưu vội tiến đến cạnh cậu, cúi người đợi lệnh.
-Báo xe ngựa chuẩn bị đi về thôi.
Đại Ngưu vội đáp.
-Vâng thiếu gia, để tiểu nhân cho người gọi.
Chờ một nhân viên tửu lâu đi ra ngoài thông báo cho phu xe xong, cậu quay qua ông nói tiếp.
-À, từ ngày mai ngừng mười món hằng ngày của ta nhé. Khách hàng gọi món cứ để mấy đầu bếp của tửu lâu làm.
Vừa nghe Trần Thanh nói xong, Đại Ngưu chợt thấy như mình đang đứng trên bông vậy, liêu xiêu chợt ngã. Xong rồi, xong rồi, chuyến này vậy là xong rồi. Thiếu gia vậy mà muốn ngừng hẳn mười món hằng ngày, về sau lỗ tai ông bị mấy khách nhân nói đến mọc kén mất. Không biết vị Lý viên ngoại kia có chịu nỗi cơn “sang chấn tâm lý” này không nữa.
-Thiếu…gia. Ngài…nói là…ngừng luôn? – Đại Ngưu cà lăm.
Trần Thanh gật đầu.
-Đúng, ngừng luôn. Còn chuyện khi nào ta nấu lại, về sau lại nói đi. Ta chuẩn bị đi xa thời gian, sắp tới phiền thúc phải quản lý chặt chẽ hơn rồi. Thưởng tết cứ như năm rồi, còn những khoản khác thúc cứ ghi chú lại. Chờ ta về sẽ kiểm tra sau.
Đại Ngưu ngập ngừng.
-Thiếu gia đi bao lâu ạ?
Trần Thanh nhíu mày nghĩ một lát, sau đó nhìn qua Phương Bảo Địa hỏi.
-Đi khoảng bao lâu?
Sau khi “huỵt toẹt” với nhau xong, cuối cùng Trần Thanh vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, cùng Phương Bảo Địa đón tết ở bang phái của hắn.
Ý nghĩ của Trần Thanh là như vầy, nếu bí mật không bị tiết lộ, cậu sao lại phải lo lắng mà ở yên trong nhà, cứ đi du lịch thoải mái, muốn đi đâu thì đi thôi. Còn nếu bí mật bị lộ, lúc đó cậu phải lánh nạn trong không gian khá lâu, thôi thì tranh thủ lúc này đi thăm thú khắp chốn, để thỏa lòng mình. Cho nên “tour du lịch” thăm “bang phái cổ đại Nam Hồng Sơn” vẫn diễn ra theo kế hoạch, suýt làm Phương Bảo Địa mừng phát khóc.
Đại Ngưu thấy Trần Thanh quay sang hỏi Phương Bảo Địa, nghi ngờ trong lòng đã phần nào được khẳng định. Đến khi nghe tên kia trả lời cậu là “đệ đến chỗ huynh cứ thăm thú cho tận hứng, tầm bốn năm tháng hẵn về” thì đã chắc như đinh đóng cột rồi.
“Hay lắm Phương đại thiếu gia”
Trong lòng Đại Ngưu bốc hỏa. Ông biết ngay mà, thiếu gia nhà ông làm gì cũng có kế hoạch, trong công việc lại luôn nghiêm túc, chưa từng làm ông phải lo lắng chuyện gì. Vậy mà bây giờ đột nhiên cậu hủy mười món hàng ngày cái “rẹt”, không hề có báo trước. Thái độ tùy hứng như vậy không giống tính cách của cậu ấy, chắc chắn là do tên bên cạnh “lây” rồi. Vốn ông chỉ nghi ngờ không chắc chắn, nhưng tên này trả lời xong ông đã có thể đảm bảo suy nghĩ của mình là đúng.
Hắn ta lại còn muốn “rủ rê” thiếu gia đi tận “bốn / năm tháng”. Có biết “bốn / năm tháng” là bao nhiêu không hả, là gần nửa năm đấy. Nửa năm kế tiếp bọn họ như rắn mất đầu, có biết sẽ khổ sở ra sao không.
Tên này dựa vào bản thân là ái nhân của thiếu gia, lại đối xử tệ bạc với họ như vậy. Có biết thương xót cho người lớn tuổi không hả?
Cho dù nội tâm Đại Ngưu có cuồng phong như thế nào. Ngoài mặt ông vẫn phải cố rặn ra nụ cười mà cung kính thưa dạ với Trần Thanh.
Trần Thanh nhịn cười nhìn vẻ mặt lão chưởng quầy nhà mình đã tím như gan heo, chân tay đã lung lay sắp ngã nhưng vẫn phải cắn răng cười. Chỉ là lúc cúi chào Phương Bảo Địa, ông có lên tông giọng một chút, còn lại tuyệt không nhìn ra gì khác thường. Trông cũng tội nhưng thôi cũng kệ, Trần Thanh chỉ có thể nói với ông ta một tiếng “đáng tiếc” thôi.
Ai bảo Trần Thanh cậu bây giờ bạc đã đầy tay, vàng đã đầy túi. Số tiền trong không gian đủ cậu tiêu xài phung phí đến suốt đời. Giàu sang sa đọa, Trần Thanh còn lo gì mấy cái sản nghiệp này nữa. Con người kiếm tiền để hưởng thụ, bây giờ cậu đã kiếm đủ tiền rồi, đương nhiên phải đi hưởng thụ nhân sinh, sao lại phải chúi đầu ở trấn này mưu sinh chứ.
Hai người Đại Ngưu và Phạm Hưng cậu rất yên tâm, mà muốn cậu không yên tâm cũng khó. Tên Phương Bảo Địa này lúc “dụ dỗ” cậu đi, đã hứa đi hứa lại là sẽ cử người giám sát tài sản của cậu. Tuyệt không cho phép kẻ nào có ý qua mặt cậu đâu.
Khung cảnh đáng thương tương tự cũng xảy ra khi Phạm Hưng nghe tin từ Trần Thanh. Nhưng người này ít chịu “áp lực tâm lý từ khách nhân” hơn Đại Ngưu, nên hiển nhiên khả năng chấp nhận của ông ta cũng nhanh hơn. Sau nghi nghe lời dặn của cậu, vội vã chuẩn bị xe ngựa và các đồ dùng cần thiết cho thiếu gia nhà mình để sáng mai đi sớm.
Trong sự hân hoan của Phương Bảo Địa, sự tò mò của Trần Thanh, nỗi lo lắng của chúng hạ nhân và bao lời than khóc của thực khách Mỹ Thực Lâu, sáng hôm sau một chiếc xe ngựa rời Hồ gia thôn, mang theo Trần Thanh dấn thân vào giang hồ.