Phương Bảo Địa nhìn cậu, nụ cười đã sớm tắt trên môi, chỉ còn lại chút lạnh lùng và chua xót.
Nhìn thấy biểu hiện của người này, Trần Thanh giật mình, rồi lại tự cho là bản thân nhìn nhầm. Có cái gì mà chua xót chứ, người hiện tại cần chua xót là cậu đây này. Giấu giếm cho lắm, cẩn thận cho lắm, tự tin ghê lắm cuối cùng để người ta phát hiện hết, mình lại còn hí hửng mà tự hào bản thân thông minh, thật là quá mất mặt.
Phương Bảo Địa nhìn Trần Thanh, nhẹ giọng.
-Nếu huynh có thể phát hiện bí mật của đệ, kẻ khác cũng có thể. Thay vì đặt bản thân vào nguy hiểm, sao đệ không hợp tác với huynh. Có huynh ở đây, bất cứ kẻ nào muốn lặng im tiếp cận đệ cũng không được.
Trần Thanh mệt mỏi.
-Nói rõ mục đích của ngươi đi. Ta không muốn nghe những thứ vớ vẩn nữa.
Phương Bảo Địa nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra cảm giác trống rỗng đã biến mất. Người cũng tươi tắn hơn.
-Ta sẽ theo bảo vệ đệ. Ngược lại muốn đệ hỗ trợ Nam Hồng Sơn. Ta tin tưởng, đệ đủ khả năng biến Nam Hồng Sơn thành một đại môn phái trong giang hồ, kẻ khác không thể sánh kịp.
Trần Thanh lắc đầu.
-Hỗ trợ ngươi, để bản thân thành cái bia cho cả giang hồ ngắm. Đến lúc đó cho dù có mười người như ngươi cũng không bảo vệ ta được. Đừng tự nâng cao bản thân như thế.
Cho dù Trần Thanh có ngu thế nào, cậu cũng biết một khi mình giúp đỡ môn phái của tên này, cậu sẽ trở thành bia ngắm của cả giang hồ. Nếu nói Trần Thanh có cái gì cho Phương Bảo Địa, phải kể đến vũ khí lạnh trong không gian cậu. Mấy thanh đao, kiếm,…đó mà đem ra đây, đảm bảo 100% những vũ khí của thời đại này không sánh kịp. Cầm trong tay mấy vũ khí này, muốn không nổi danh giang hồ cũng khó.
Ngoài ra, đống thuốc trong không gian cậu cũng không phải là bỏ phí. Ở thời đại này, chỉ một cơn sốt thông thường cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của một người, chứ đừng nói đến bị thương, hay các bệnh khác. Thuốc trong không gian Trần Thanh không phải vạn năng, nhưng trị sốt, ngăn cảm ho, cầm máu, chống mưng mủ vết thương,…cậu có tất. Mấy thứ thuốc đó mà lấy ra, không chỉ giang hồ, ngay cả tên hoàng đế trên kia sợ là cũng không thể ngồi yên như hiện tại được.
Đặc biệt, Trần Thanh nắm trong tay thứ có sức mạnh kinh khủng nhất: linh tuyền. Tẩy kinh phật tủy, thay da đổi thịt, cải lão hoàn đồng,… thứ này còn đáng giá hơn bất cứ những thứ khác.
Những thứ mà cậu liệt kê, cho dù chỉ đưa ra một thứ cũng đủ kiến người người thèm khát. Chưa kể những những thế lực bên ngoài, thậm chí Trần Thanh còn đề phòng ngay chính Nam Hồng Sơn. Ai biết cái bang phái này có tham lam vô độ, rồi tổn thương cậu không.
Trần Thanh thở dài, quả nhiên năng lực càng cao, trách nhiệm càng nặng. Bí mật càng nhiều, lo lắng càng tăng. Không gian tuyệt vời như thế, cậu không thể nào từ bỏ. Nhưng tên Phương Bảo Địa này đã biết bí mật của cậu, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hèn gì hắn ta bám dính cậu cả năm nay, chắc chắn là để điều tra chuyện kì lạ trên người cậu. Quả nhiên giang hồ hiểm ác, cổ nhân dạy méo có sai.
Nhìn Trần Thanh lo lắng, rồi đề phòng nhìn mình. Phương Bảo Địa như có tảng đá nghìn cân đè ngay ngực, khó chịu đến không thể nào thở nổi. Lí trí bảo hay là cứ buông tha cho cậu đi, dù sao người này cũng không phải là đoạn tụ. Nhưng trái tim vẫn bảo phải cố gắng, chỉ một chút nữa thôi, tình cảm của hắn sẽ có hồi báo.
Trần Thanh không phát hiện, nhưng hắn nhận ra rằng vị trí bản thân trong lòng cậu đã khác xưa rồi. Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, hẳn cậu sẽ chấp nhận hắn. Hơn nữa nếu bây giờ hắn rời cậu, bên triều đình hẳn sẽ có động tác ngay lập tức. Một năm này hành động của Trần Thanh quá nổi bật, trên kia đã kìm lòng không nỗi rồi. Nếu không phải có hắn tọa trấn ở đây, hẳn là tên hoàng đế đã phái binh lính đến đây để trực tiếp “mời” cậu lên kinh.
Chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng, Phương Bảo Địa cắn răng.
-Đệ không cần ra mặt, cứ để huynh đứng ra, mọi trách nhiệm huynh chịu.
Trần Thanh híp mắt, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trong đầu không ngừng tính toán. Cuối cùng, cậu cười với người trước mặt.
-Làm sao để ta tin tưởng rằng ngươi không tiết lộ bí mật của ta ra ngoài?
Phương Bảo Địa cười với cậu.
-Huynh biết bí mật của đệ đã hơn một năm, nếu muốn tiết lộ, bên ngoài đã biết. Ngay cả sư phụ là người thân thiết nhất, huynh cũng chưa từng để lộ.
Thấy Trần Thanh vẫn chưa tin, hắn nói tiếp.
-Dù sao bí mật của đệ cũng lộ rồi, thay vì lo lắng huynh sẽ hại đệ, sao không thử tin huynh. Đệ có chỗ huynh cần, đương nhiên huynh sẽ bảo vệ đệ.
Trần Thanh hít một hơi thật sâu, cố dịu cơn tức trong bụng. Bí mật bị người khác nắm trong tay, dù là ai cũng không dễ chịu.
“Tức thật”
Trần Thanh nắm chặt hai tay mình. Không gian cậu không cho phép vật sống khác vào, chứ nếu không cậu sẽ nhét ngay tên này vào, để hắn ở trong đó mà ôm cái bí mật kia đi. Bây giờ bên ngoài đã ổn, cậu không cần phải túc trực trong kia. Hơn nữa cậu có thể ở bên ngoài mà lấy đồ bên trong, không sợ tên đó nếu vào trong lại làm hại cậu. Nhưng tại sao, không gian lại không chấp nhận vật sống chứ. Cậu lại không đánh lại hắn ta. Không lẽ cứ sống mãi như vậy sao?
Cuối cùng sau khi đắn đo trước sau, Trần Thanh gật đầu đồng ý với Phương Bảo Địa. Xem như “lành làm gáo, vỡ làm muôi” đi, cậu mệt mỏi quá rồi, tới đâu thì tính. Nếu lỡ bí mật lộ ra, cậu vào không gian ở vài năm vậy. Chuyện chẳng có gì, không phải lo.
Nhìn thấy cái gật đầu của Trần Thanh, Phương Bảo Địa thở dài, cả người như mất hết sức lực. Có ai theo đuổi ái nhân mà mệt như hắn không chứ: cưng chiều hết mực vẫn bị người ta mắng chửi, nâng niu trong tay thì bị người ta nghi ngờ, đến bước đường cùng phải tính kế người ta thì bên đó mới chịu thỏa thuận. Chẳng lẽ cậu bắt hắn về sau phải không ngừng dùng thủ đoạn như hôm nay, giương đông kích tây, lừa trước tính sau như vầy nữa. Hắn không muốn yêu đương lại mệt mỏi như vầy đâu.
Dẫu Phương Bảo Địa than thở như thế nào, mệnh hắn đã định sẽ khổ dài dài rồi. Ai bảo hắn ta yêu ai không yêu, đi yêu ngay một tên trai “thẳng”, tên trai thẳng này còn có lòng nghi ngờ nặng. Con đường “rinh” vợ về còn gian lao, thỉnh đồng chí cố gắng.