[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 100: Trần Thanh bị say xe




Trên con đường rộng, một chiếc xe ngựa đen bằng gỗ lim đang phi nhanh trên đường, cỗ xe quý khí, vừa nhìn đã biết người trong xe là kẻ có tiền. Ở ghế ngồi phía trước, hai phu xe bộ dáng nghiêm cẩn, phong thái tinh anh đang nghiêm túc điều khiển.

Một người quay ra phía sau, cung kính nói với vách gỗ sau mình.

-Bẩm đại thiếu gia, thiếu gia. Đã đến huyện Duy Tiên ạ.

Bên trong buồng xe vang lên một giọng nam trầm, âm thanh đầy nội lực.

-Tốt, mau ghé vào đi.

Rồi người bên trong nói tiếp.

-Sau khi tìm khách điếm, ngươi đi bốc thuốc cho Thanh Thanh đi, em ấy sắp không chịu nổi rồi.

Người bên ngoài cung kính.

-Vâng thưa đại thiếu gia.

Trần Thanh đang nằm vật vã bên trong xe ngựa, rất muốn giơ ngón giữa với tên Phương Bảo Địa, nhưng tiếc là cậu không còn sức, nên đành nhịn. Cái gì là “sắp không chịu nổi rồi”, nói cứ như thể cậu sắp đi đời nhà ma vậy. Trần Thanh cậu đây chẳng qua là say xe thôi.

Đúng, một thanh niên thế kỉ 21 như Trần Thanh, từng ngồi qua xe lửa, chạy qua xe hơi, đu theo máy bay mà lượn lờ trên bầu trời, một thanh niên khỏe mạnh không gì không làm được như cậu, trở lại thời cổ đại lại bị say xe, lại còn là say xe ngựa nữa. Quả thật đau đớn và nhục nhã không gì tả được.

Đây chẳng phải lần đầu Trần Thanh đi xe ngựa, nhưng trước kia đoạn đường cậu đi chỉ gói gọn từ Mỹ Thực Lâu đến Đào Viên Cư, cậu thấy vô cùng bình thường. Đến khi ngồi xe ngựa theo tên Phương Bảo Địa này về phái của hắn, cậu mới biết ngồi xe ngựa là cực hình như thế nào.

Bánh xe cổ đại bằng gỗ, không hề có lốp cao su chống xóc như hiện đại. Đường xá cổ đại lại nhấp nhô, ổ gà ổ vịt gì tràn ra đấy.

Ngồi trên xe ngựa xóc nảy suốt mấy ngày trời, Trần Thanh tưởng như linh hồn mình cũng theo độ nhấp nhô của xe mà văng ra ngoài luôn rồi.

Điều khủng khiếp nhất là chứng say xe này không thể dùng linh tuyền chữa được, cậu trăm tính ngàn tính, mua đủ loại thuốc lại không mua ngay cái loại chống say tàu xe, có chết không chứ. Nếu có cơ hội quay lại, Trần Thanh tuyệt đối sẽ chuẩn bị vài trăm thùng thuốc chống say xe, cái cảm giác thừa sống thiếu chết này, quả thật là không muốn trãi nghiệm lại mà.

Điều đáng giận là trên xe hiện tại bốn người, ngoài cậu và Phương Bảo Địa ra còn có hai thuộc hạ của hắn, vậy mà chỉ có mình cậu say xe, có xấu hổ không chứ.

Mấy tên kia cứ đối xử với mình như nữ nhân, nhất là tên Phương Bảo Địa bên cạnh, một chốc lại quay sang hỏi cậu khỏe không, chốc lại nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng. Trần Thanh có xúc động muốn phun một búng máu vào mặt hắn, cho hắn biết tức ói máu là thế nào.

Cũng may sau một thời gian dài đi qua vùng hoang vắng, cuối cùng bọn họ cũng tới được một huyện dân cư, tạm thoát khỏi chuỗi ngày ăn ngủ trên xe ngựa rồi.

Xe chạy thẳng một mạch vào huyện, rồi dừng trước một khách điếm to lớn , đề bảng “Hảo Hữu Điếm”. Hai phu xe, một người nhảy xuống rồi chạy đi tìm đại phu bốc thuốc, còn một người vội vòng ra thùng sau xe mở cửa cho chủ nhân của mình.



A Sinh là tiểu nhị của Hảo Hữu Điếm, tửu lâu bọn họ là tửu lâu có tiếng trong huyện, nên hắn cũng quen nhìn mấy vị khách cao quý rồi. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau nhiều năm làm việc, A Sinh phải giật mình bởi sự giàu có của khách nhân.

Bầu trời bên ngoài đã ngã bóng, trước Hảo Hữu Điếm dừng lại một chiếc xe ngựa, thùng xe làm bằng gỗ lim thượng hạng. A Sinh cảm thán, có thể lấy gỗ lim làm thùng xe, hẳn khách nhân bên trong có thân phận không tầm thường. A Sinh cung kính đứng bên cạnh xe, cung kính cúi chào.

Hạ nhân của chủ xe vòng ra phía sau, mở cánh cửa đằng sau đó, sau một chốc bất ngờ, A Sinh không tỏ thái độ gì, cũng cung kính vòng ra sau mà đón khách.

Cửa mở ra, từ bên trong một nam nhân bộ dáng tuấn tú bước xuống, người này quần áo quý khí, phong thái đĩnh đạc, lại có chút ngạo mạn của nhân sĩ giang hồ. Huyện Duy Tiên tọa lạc gần mấy bang phái giang hồ, nên chuyện có đệ tử võ học đến đây ở trọ cũng không có gì lạ. Vừa nhìn thấy Phương Bảo Địa, A Sinh đã biết đây không phải là người thường rồi, thái độ với hắn càng thêm cung kính hơn.

Lí do mà A Sinh này lại sợ Phương Bảo Địa như vậy, không phải hắn ta kính trọng gì người này, chẳng qua là không muốn phiền phức.

Triều đình và giang hồ hình thành thế cân bằng, không ai động chạm ai. Chính điều đó lại khiến vài nhân sĩ trong giang hồ cho rằng bản thân tài giỏi, không chịu sự khống chế của pháp luật Đại Hạ. Dẫn đến nhiều kẻ coi khinh những thường dân khác, thái độ đối với họ khá hống hách, đụng chuyện không ưng ý là động tay động chân,dù sao chỉ cần không gây ra án mạng là được.

Thời gian dài như vậy, trong mắt của dân chúng bình thường, mấy kẻ tự xưng võ lâm đệ tử này toàn là dạng xấu xa, chỉ biết ức hiếp bọn họ. Cái nhìn với nhân sĩ giang hồ càng lúc càng tệ. Bây giờ trông thấy Phương Bảo Địa, lòng A Sinh đã hơi buồn phiền, không biết người này sẽ gây khó dễ gì cho cậu đây.

Chưa để A Sinh kịp chào hỏi, Phương Bảo Địa vừa nhảy khỏi xe đã cẩn thận khom người, đón lấy một bàn tay từ bên trong đưa ra.

Đây là lần đầu tiên A Sinh thấy một bàn tay đẹp đến vậy. Da tay trắng nõn, mịn màng. Cái đốt ngón tay mềm mại liền nhau, trông như một búp măng tươi mới. Móng tay cắt ngắn sạch sẽ, càng tôn lên đầu ngón tròn trịa, duyên dáng.

Chỉ bằng một bàn tay này, A Sinh chắc chắn rằng bên trong là một mỹ nhân tuyệt sắc. Có thể làm cho người trước mặt này bộ dáng phục tùng như vậy, nhan sắc đó hẳn là không tầm thường.