[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 97: Ngả bài




Phương Bảo Địa thở dài một tiếng, rồi mở mắt ra nhìn Trần Thanh. Ánh mắt của hắn lúc này hoàn toàn khác bình thường, vẫn có sự dịu dàng trong đó, nhưng bị bao phủ bởi sự lạnh lùng và nghiêm khắc, còn có chút sự cao ngạo của kẻ quen đứng ở chỗ cao.

Đối mặt với ánh mắt này, tâm Trần Thanh không tự giác dựng đứng. Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một Phương Bảo Địa chân thật. Trút bỏ cái vỏ cợt nhã, thì ra tên này có “hình dạng” là như vầy.

Phương Bảo Địa nhìn Trần Thanh, cười nhếch mép.

-Thanh Thanh rất thông minh, là huynh xem thường đệ.

Trần Thanh cảnh giác.

-Ý là ngươi thừa nhận, ngươi tiếp cận ta là có mưu đồ xấu xa.

Khóe môi Phương Bảo Địa nhếch cao hơn một chút, ánh mắt nhìn cậu lộ chút đùa giỡn.

-Mưu đồ xấu xa? Thế nào là mưu đồ xấu xa?

Trần Thanh nổi giận.

-Phương Bảo Địa! Ngươi đừng có mà quá quắc. Mau nói cho ta biết ngươi tiếp cận ta vì cái gì?

Phương Bảo Địa nhìn Trần Thanh nổi giận, mỉm cười. Phát hiện thì sao chứ, đệ có phát hiện cũng đã muộn rồi. Không phải đệ đã quen với việc nạt nộ ta sao, không phải trong tiềm thức đệ đã nhận định ta sẽ bao dung đệ vô điều kiện, cho nên mới tự do nóng nảy với ta sao. Trong mắt đệ, ta đã không còn giống mấy kẻ bên ngoài kia. Ta đã trở thành một tồn tại khác biệt trong lòng đệ, đệ nói ta làm sao lại cam lòng buông tay nhường đệ cho kẻ khác chứ.

Bản thân đang tức muốn nổ phổi, tên trước mặt còn bình tĩnh cười với mình, hỏi sao Trần Thanh bình tĩnh cho được. Thế là cậu đứng bật dậy, cầm chén trà trên bàn quăng vào tên kia.

-Ta kêu ngươi nói, không phải kêu ngươi cười.

Chén trà lơ lửng trên không trung bị Phương Bảo Địa chụp được, dừng ngay trước mũi hắn ta. Nước trà trong chén vẫn còn nguyên, không sánh ra ngoài chút nào.

Phương Bảo Địa ung dung đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, rồi thong thả trả lời cậu.

-Nếu nói có mục đích quả thật là có. Nhưng cũng không phải là xấu xa. Đệ có muốn nghe xem không?

Trần Thanh thở dốc.

-Nói!

Phương Bảo Địa cười.

-Thanh Thanh nói cho ta nghe thử xem nào, con dao giấu trong giày đệ là từ đâu mà đến. Chém sắt như chém bùn, một bảo vật như vậy không biết là từ tay vị thần rèn nào ra. Khiến ta vô cùng ngưỡng mộ.

Trần Thanh sửng sốt, con dao trong ống giày cậu cũng là con dao mà lần đầu gặp sát thủ, cậu đã dùng nó định giết tên kia. Xuất xứ của con dao này tất nhiên là từ trong không gian, là vật dụng vô cùng bình thường trong bếp, được bán như hàng phổ thông lề đường, không có gì đặc biệt.

Nhưng đến cái thời đại mà công nghệ rèn đúc chỉ là ban sơ, nguyên vật liệu thiếu thốn này hiển nhiên trở thành bảo vật mà người khác thèm khát. Cậu luôn giấu nó trong ống giày đề phòng bất trắc, sao tên này có thể nhìn ra được?

Thói quen của Trần Thanh là không đối diện được thì đi đường vòng, thế là cậu nạt lại Phương Bảo Địa.

-Từ đâu đến kệ ta, không liên quan với ngươi. Ta đang hỏi ngươi tiếp cận ta với mục đích gì?

Phương Bảo Địa cười.

-Ngày đó khi đệ tìm đến ta làm mặt nạ, ta đã rất thắc mắc rồi. Sao lại có người thường muốn che mặt chứ, hẳn là người này muốn giấu giếm điều gì. Cũng không phải có ý nghi ngờ gì đệ, chỉ là tò mò muốn xem thử đệ có mục đích gì thôi. Nhưng không ngờ khiến ta phát hiện ra một bí mật.

Trần Thanh chợt có cảm giác không an toàn. Quả thật như cậu dự liệu, nội dung kế tiếp Phương Bảo Địa nói làm cậu chấn kinh.

-Đệ có thể từ hư không lấy ra rất nhiều vật dụng, mỗi vật dụng lại vô cùng quý giá. Đệ chỉ cần phất tay một cái, bốn chậu “bách nhụy mẫu thiên đơn” danh chấn tứ phương lộ diện. Còn hàng hàng sa số cái khác lạ nữa, đệ có muốn huynh kể tiếp không.

Trần Thanh đã không thể đứng vững nữa, cậu vội vịn vào lưng ghế phía sau mà ngã ngồi xuống.

Cái thời đại võ hiệp chết tiệt, cậu hận chết mất rồi. Lặng im không tiếng động theo dõi một người như thế, mà lại còn lâu như thế, còn hơn cả camera giám sát nữa. Bây giờ thì cậu đã có thể hiểu tên này vì sao đeo sát cậu như vậy rồi, đừng nói tên này, dù là bất cứ ai cũng tuyệt đối không buông cậu ra đâu.

Thấy Trần Thanh tái xanh mặt mày, lòng Phương Bảo Địa nhói đau một chút, rồi bị hắn cười khổ mà kiên quyết dằn xuống.

Thanh Thanh rất lạnh lùng, tuyệt không có cái gì mà là tình nghĩa cả.

Ngày hôm nay nếu cậu nhận định hắn có tình cảm với cậu, với tính tình kia thì dù có phải đối mặt nguy hiểm như thế nào, tuyệt đối sẽ cách hắn thật xa. Phương Bảo Địa không muốn cưỡng ép cậu ấy. Với thế lực của hắn, việc bắt cậu đi, giấu cậu biệt lập ở một nơi nào đó là quá dễ dàng. Nhưng nếu hắn làm vậy, người mà hắn giam giữ kia sẽ không còn là cậu nữa.

Người hắn yêu là người rực rỡ dưới ánh mặt trời, là người lương thiện nhưng không thiếu nhẫn tâm. Là người dù sợ vẫn có thể chỉ vì lập uy với hạ nhân mà nói những câu kinh tởm. Mặt đã tái xanh vẫn không ngừng động tác biến thái trên tay ( ai không hiểu có thể xem lại chương 71, 72 => xử lý Tề Quang ). Ái nhân của hắn không phải là người tốt, Phương Bảo Địa biết. Nhưng phải là người như vậy mới là người hắn yêu, hắn bằng lòng vì cậu che chở phía sau, ngăn tất cả âm mưu kẻ khác đối với cậu.

Đối phó với Trần Thanh rất dễ, nhưng để được Trần Thanh yêu rất khó, đặc biệt hắn lại là nam nhân, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu. Cho nên hắn chỉ có cách đứng sát bên cậu, để bất cứ lúc nào cậu cần, đều nhìn thấy hắn. Bây giờ cậu lại muốn đẩy hắn đi, hắn sao chịu được. Cho nên hắn chỉ có thể vạch trần bí mật của cậu, dùng lí do này giải quyết hết tất cả nghi ngờ kia. Cũng không thiếu chút toan tính là muốn tạo áp lực cho cậu, để cậu nhún nhường hẳn.

Quả nhiên kế hoạch của Phương Bảo Địa thành công, sau một lúc suy nghĩ, Trần Thanh mệt mỏi hỏi lại hắn.

-Có bao nhiêu người biết?

Phương Bảo Địa dịu dàng.

-Thanh Thanh đừng lo, chỉ có mình huynh biết thôi. Sau khi phát hiện chuyện này, những người về sau đi bảo vệ đệ đều được huynh căn dặn, tuyệt đối không được phép theo dõi hành động riêng tư của đệ.

Trần Thanh ngước mắt lên nhìn hắn, lạnh giọng.

-Vậy Phương công tử ngươi muốn gì ở ta?