Tranh thủ lúc Trần Thanh kiểm tra sổ sách. Phương Bảo Địa sáp lại gần cậu, nhỏ nhẹ hỏi.
-Thanh Thanh, đệ có mệt không? Có cần huynh đấm bóp cho đệ không?
Sau gần một năm sống chung, Trần Thanh đã có thể miễn dịch với mấy cơn động kinh của Phương Bảo Địa, nên cậu chẳng thèm quan tâm gì mà chỉ im lặng lật sang trang kế tiếp.
Đại Ngưu đứng kế bên giả làm bức tường, không hó hé tiếng nào. Chuyện trước mặt hàng tháng đều xảy ra, ông muốn bất ngờ cũng không còn sức rồi.
Lần đầu biết thiếu gia mình đoạn tụ, ông sửng sốt đến há hốc miệng, cả ngày không ngậm lại được. Theo con mắt nhìn người của ông, thiếu gia tuyệt đối là một nam nhân chân chính, không có xíu xiu nào chứng tỏ ngài ấy có ham mê đặc biệt với nam nhân khác. Tất nhiên nữ nhân khác cũng không, ông cũng chưa từng thấy ngài ấy hứng thú với nữ nhân nào. Nói chung trong mắt ông, thiếu gia đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, giống như mấy vị cao tăng cách xa dục vọng con người vậy. Nói chung, ngài ấy không thể đoạn tụ.
Vậy mà trong một ngày trời xanh mây trắng, thiếu gia đến Mỹ Thực Lâu giám sát công việc, sau lưng lại dắt theo một cái đuôi to đùng. Sau đó thiếu gia lại dùng giọng điệu không cảm xúc nói với ông đây là ái nhân của mình. Hỏi sao ông có thể bình tĩnh cho được. Chờ đến khi vị đại thiếu gia kia liếc nhìn mình một cái, giác quan nhạy bén của Đại Ngưu đã biết được rằng, đây là người nguy hiểm, mình không thể phản kháng, cũng tuyệt không được phép làm trái ý, người này còn nguy hiểm hơn thiếu gia của ông gấp trăm lần. Thế là thái độ của Đại Ngưu quay ngoắt 180o, cung kính gọi Phương Bảo Địa là đại thiếu gia như tên này yêu cầu. Cũng dễ dàng chấp nhận thiếu gia mình trở thành “vợ” người ta. Chỉ có thể trách Trần Thanh đáng thương, ngoại hình nhỏ bé của cậu bây giờ khiến bất cứ ai biết chuyện “tình cảm” của cậu, đều nhận định cậu là bên “bị đè”.
Thấy Trần Thanh không trả lời, Phương Bảo Địa vẫn xum xoe bên cậu, lúc thì châm trà, lúc lại giúp cậu sắp xếp sổ sách ngăn nắp, bộ dáng như một cô vợ nhỏ vậy.
Chờ đến lúc Trần Thanh xem sổ sách xong, cậu bèn nói với Đại Ngưu.
-Tốt, Ngưu thúc quả nhiên không khiến ta thất vọng. Sổ sách rất rõ ràng.
Đại Ngưu vội làm lễ.
-Đa tạ thiếu gia, đó là việc của tiểu nhân.
Trần Thanh gật đầu, ra dấu cho ông lấy lại sổ sách rồi ra ngoài. Đại Ngưu thối lui ra khỏi phòng, rồi cung kính đóng chặt cửa lại. Chờ tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, Trần Thanh mới quay qua Phương Bảo Địa.
-Nói đi, huynh nhịn cả ngày rồi không mệt à?
Sau gần một năm cố gắng, Phương Bảo Địa đã thành công thay đổi xưng hô của mình với Trần Thanh, thoát khỏi hai từ “ta – ngươi” xa cách ấy.
Thật ra tên Phương Bảo Địa này suy nghĩ tiêu cực quá. Trần Thanh người này cũng không phải kẻ vô tình tàn nhẫn, đối với những người tốt với mình, cậu vẫn rất để tâm. Sự xuất hiện ban đầu của Phương Bảo Địa quá đáng ngờ, lại còn đối với Trần Thanh quá tốt làm sao cậu không cẩn thận cho được. Cho nên cậu mới dè chừng quan sát hắn. Sau gần một năm theo dõi, Trần Thanh phát hiện người này mặc dù có bệnh thần kinh nhẹ, xem chừng còn có ít bệnh tâm thần phân liệt, nhưng cũng không phải là có ác ý gì. Có lẽ lí do muốn bám theo cậu của tên này chỉ là chán quá, hoăc hắn lên cơn muốn ở lại đâu đó chơi thời gian, Đào Viên Cư lại hợp ý nên mới bám lì ở đây. Nhận thấy đối phương không có ý tổn hại mình, thái độ của Trần Thanh cũng tốt hơn. Bây giờ đã có thể dùng thái độ của bằng hữu tương giao mà nói chuyện cùng hắn.
Mặc dù trong lòng Trần Thanh nghĩ vậy, nhưng trong lòng Phương Bảo Địa luôn cho rằng, sở dĩ hắn có thể được Thanh Thanh để ý như hiện tại, hoàn toàn nhờ khả năng “mặt dày” của hắn. Cho mên hắn chạy không ngừng trên con đường “bán rẻ mặt mũi” này, cũng góp phần khiến Trần Thanh tin rằng tên này “bệnh” không nhẹ. Điển hình là bây giờ, sau khi được hỏi, Phương Bảo Địa “nũng nịu” nói cùng cậu.
-Thanh Thanh nói gì đấy. Huynh có gì giấu đệ đâu!
Trần Thanh làm lơ hắn ta, nhấp một ngụm trà cho thông giọng.
-Đừng có mà giả bộ. Từ sáng đến giờ huynh một chốc lại nhìn ta, chốc lại nhăn mày, ánh mắt như mấy con cẩu ngoài đường xin ăn vậy. Có gì thì nói lẹ, không thì về sau có muốn nói, ta cũng không nghe đấy. Giờ có nói không?
Nghe Trần Thanh “cảnh cáo”, Phương Bảo Địa vội đáp.
-Có, có, huynh nói.
Trong ánh mắt khinh bỉ của Trần Thanh, Phương Bảo Địa như không có gì mà sáp lại cậu, cười tươi rói.
-Thanh Thanh, chỉ còn hơn tháng nữa là tết rồi. Đệ có kế hoạch gì không?
Trần Thanh nhìn người này khó hiểu.
-Chuẩn bị hái hoa anh đào làm trà, khách nhân đã hỏi mấy lần rồi, năm nay phải tăng số lượng hơn nữa. Chuẩn bị qua tết lại hái trái cây và quả anh đào, sau đó còn phải chế biến nữa. Đã đủ việc chưa?
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Thanh Thanh sao lại tự làm khổ mình như vậy. Bây giờ đệ đã là ông chủ rồi, mấy việc đó hạ nhân có thể làm được. Đệ cứ để họ tự làm, tết là phải vui chơi, ai lại giam mình ở nhà khổ cực như vậy.
Trần Thanh liếc hắn.
-Ta lại không phải là động thủ làm, chỉ cần đứng ngoài chỉ đạo là được. Không có gì là “khổ cực”.
Phương Bảo Địa tiếp tục lắc đầu.
-Việc này bọn họ quen rồi, Phạm Hưng đủ sức chỉ đạo, đệ đâu cần phải ở đó giám sát làm gì. Tết là phải vui vẻ, ở Đào Viên Cư mặc dù rất tốt, nhưng cả năm nay ở đó rồi, đệ không muốn tranh thủ thời gian này ra ngoài sao.