[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 95: Kế hoạch dụ dỗ vợ yêu về nhà




Lời nói của Phương Bảo Địa thức tỉnh Trần Thanh. Vốn kế hoạch ban đầu của cậu là sau khi kiếm được kha khá tiền, sẽ đi du lịch thời đại này một thời gian, để xem có khác biệt gì với nơi cậu đang sống không. Chỉ là sau đó nhiều chuyện dồn dập, khiến cậu quên mất ý định ban đầu. Bây giờ mọi thứ đã ổn. Đào Viên Cư có Phạm Hưng chăm lo, năng lực của ông ấy không cần phải nói. Còn Mỹ Thực Lâu và Thanh Thảo Lâu cũng đã có Đại Ngưu, khả năng của Đại Ngưu càng đáng tin hơn nữa. Bên người cậu còn có một bảo tiêu miễn phí, võ công cao cường, từng giúp cậu chặn đứng vài đợt ám sát khác, không phải là thiên thời địa lợi nhân hòa sao. Tuyệt đối thích hợp làm một chuyến du xuân.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh vui vẻ gật đầu.

-Được, vậy đợi Mỹ Thực Lâu đóng cửa sẽ đi.

Phương Bảo Địa dỗ tiếp.

-Cái này ta đã muốn nói với đệ từ lâu. Mỹ Thực Lâu bây giờ danh tiếng cũng khác xưa, không cần đệ làm cái gì mà mười món chiêu bài để thu hút khách nhân nữa. Mỗi ngày phải vất vả như vậy đệ không mệt sao. Đệ cứ cho Mỹ Thực Lâu hoạt động bình thường, thỉnh thoảng nếu có dịp thì ghé lại đây làm vài món không phải được rồi sao.

Nếu để Đại Ngưu nghe được lời Phương Bảo Địa nói, hẳn ông ta sẽ giận đến mức giơ cả hai giò lên không. Cái gì mà cắt đứt mười món chiêu bài hằng ngày, vị đại thiếu gia này có biết ý kiến của hắn ta sẽ gây hại với ông thế nào không. Đa số khách nhân đến Mỹ Thực Lâu là vì mười món chiêu bài của Trần lão bản. Nếu cậu không làm nữa, hiển nhiên bọn họ cũng không thể ngừng ăn ở Mỹ Thực Lâu được. Nhưng việc đay nghiến, xỉ vả rồi năn nỉ ỉ oi với ông chắc chắn sẽ xảy ra. Hai người này chỉ ở Điền Cư, làm sao biết được ông đã phải khổ sở thế nào chứ.

Nhớ có một lần vị thiếu gia nhà ông ngẫu hứng lười biếng, không muốn làm món ăn. Ngày ấy tay áo của Đại Ngưu suýt bị khách nhân kéo rách, ai cũng hỏi ông là tại sao vẫn chưa thấy treo bảng món ăn của Trần lão bản. Đại Ngưu nói muốn rách cả miệng, xin lỗi liên tục mới khiến bọn người kia hạ hỏa. Bây giờ hai người này lại đang âm mưu ngừng hẳn mười món hằng ngày, không biết tương lai của Đại Ngưu sẽ về đâu nữa.

Một lời Phương Bảo Địa nói, quả thật như đánh thức người trong mộng. Trần Thanh sực nhớ ra là tại sao mình lại phải tiếp tục nấu nướng chứ. Vốn dĩ ban đầu cậu phải lấy danh tiếng cho Mỹ Thực Lâu nên mới đứng bếp. Về sau làm ông chủ lười nên định ra mười món. Bây giờ Mỹ Thực Lâu đã nổi tiếng khắp chốn, Thanh Thảo Lâu đã là cửa hàng bán rau quả số một của huyện. Thêm nữa trong tay cậu còn cầm một khoản tài sản khổng lồ mà Phương Bảo Địa đưa. Cậu cần gì phải nai lưng ra làm nữa.

Thế là một thanh niên chăm chỉ, cần cù của thế kỷ 21 đã bị tên thợ rèn cổ đại “nhuộm đen”, quyết định lười biếng.

-Được, vậy ta đi!

Nghe thế, tên Phương Bảo Địa này lập tức nhanh nhảu ứng cử.

-Thanh Thanh có muốn đến bang phái của huynh đón tết không?

Trần Thanh lập tức cảnh giác.

-Đến chỗ đó làm gì, ta muốn đi chơi, phải đi chỗ nào non xanh nước biếc, đến chỗ huynh làm chi, chán.

Phương Bảo Địa vội đáp.

-Không có chán đâu, Thanh Thanh phải tin huynh. Nếu ngày mai chúng ta xuất phát, chỉ hơn hai mươi ngày là đến chỗ huynh rồi. Chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh, hẳn là trước tết sẽ đến kịp.

Rồi hắn tiếp tục “quảng cáo” hòng dụ dỗ cậu.

-Đệ không muốn xem một bang phái lớn như Nam Hồng Sơn đón tết ra sao à! Mỗi cuối năm, phái của huynh sẽ cho đệ tử thi đấu với nhau, để chọn ra một đệ tử có kết quả rèn luyện tốt nhất. Mấy trận đánh đó rất đáng xem đấy. Phái huynh tọa lạc ở dãy núi Nam Hồng, gồm năm ngọn núi hợp thành, phong cảnh hữu tình nên thơ. Ở đó có rất nhiều loại cây trồng lạ mắt, đảm bảo đệ sẽ thích.

Tên Phương Bảo Địa này vì dụ dỗ Trần Thanh quả thật là xuất hết vốn liếng, dẻo miệng kể hết tất cả những thứ mà theo hắn có thể đả động được cậu. Nghe tên này nói, Trần Thanh cũng có chút xiêu lòng, quả thật cậu rất tò mò võ công của thời đại này. Mấy lần Phương Bảo Địa đánh nhau với sát thủ, cậu đứng ngoài chỉ nhìn thấy hai thân ảnh xẹt qua xẹt lại, quả thật không “đã ghiền”. Nếu có thể tận mắt chứng kiến cảnh các đệ tử thi đấu cùng nhau, quả thật đến thế giới này không tiếc.

Nhưng nghĩ đến mối quan hệ “khó nói” của mình và Phương Bảo Địa, cậu ngập ngừng.

-Ta thấy hay là thôi đi, bên ngoài cứ nghĩ ta với huynh là tình nhân. Về đó gặp người thân của huynh cũng không tốt.

Phương Bảo Địa trầm mặc.

-Cha mẹ huynh mất sớm, là sư phụ đã nuôi dưỡng và dạy dỗ huynh. Huynh xem ngài như cha vậy. Sư phụ rất thương huynh, nếu biết đệ là ái nhân của huynh sẽ chấp nhận.

Có một điều hắn giấu Trần Thanh, đó là chuyện hắn đoạn tụ và theo đuổi cậu đã trình bày vô cùng chi tiết với sư phụ rồi. Cũng được lão nhân gia đồng ý. Nhưng hiển nhiên hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp để nói thật với cậu. Nên chỉ có thể chờ thời cơ.

Trần Thanh không biết tên này đã chuẩn bị trước, nghe hắn nói vậy cậu ngạc nhiên.

-Sư phụ huynh không phản đối. Sao vậy được?

Phương Bảo Địa còn ngạc nhiên hơn cậu.

-Tại sao sư phụ không đồng ý. Chuyện ta lấy ai có vấn đề gì với sư phụ đâu, ta lại chưa có hôn ước với người nào. Ta muốn lấy ai cũng được mà.