[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 93: Có người muốn đào góc tường nhà Phương Thần Rèn




-Thiếu gia! Đại thiếu gia!

Đại Ngưu cung kính chào Trần Thanh cùng người sau lưng cậu. Sau đó khép nép đứng hầu bên cạnh chủ nhân của mình. Hôm nay là ngày đầu tháng, Trần Thanh đến tửu lâu kiểm tra sổ sách, Phương Bảo Địa hiển nhiên cũng đi theo. Lí do là để bảo vệ cậu, bên cạnh đó không thiếu việc cố chưng mặt mình ra, để thiên hạ biết rằng Trần Thanh là hoa đã có chủ, hơn nữa chủ của đóa hoa này là một kẻ tài sắc vẹn toàn như hắn, tránh ong bướm bu vào.

Chuyện kể gần một tháng trước, có một bà mối nức tiếng trong trấn đến gõ của Đào Viên Cư. Sau một lúc lâu nói chuyện, lão bà này nói rõ ý định đến đây của mình. Hóa ra là nhắm vào Thanh Thanh của hắn. Chưa để Phương Bảo Địa kịp tức giận, một đám bà mối tiếp theo nối đuôi đến, mục đích cũng muốn “đào góc tường” nhà hắn, chuyện này mà nhịn được, còn chuyện gì hắn không thể nhịn.

Lí do cho tất cả uất ức của Phương Bảo Địa chỉ có thể gói gọn trong một từ: “bạc”.

Ban đầu khi Trần Thanh công bố mình đoạn tụ, tất nhiên nỗi lòng của biết bao thiếu nữ sẽ tan nát. Nhưng sau một thời gian phục hồi, bọn họ chợt nhận ra là mình vẫn còn có cơ hội. Trần công tử sở dĩ đoạn tụ chẳng qua là chưa từng tiếp xúc với nữ nhân. Nghe đồn song thân công tử mất khi ngài ấy còn nhỏ, từ trước đến giờ chưa từng có tiếp xúc thân mật với nữ nhân nào. Ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có.

Kẻ không biết không có tội, hẳn là ngài ấy chưa “thử”, nên chưa biết nữ nhân tốt như thế nào. Mới sai lầm vào con đường “đoạn tử tuyệt tôn” đó. Thế là mấy cô nương mang tâm tình “bẻ cong thành thẳng” mà nhất quyết phải gả cho hắn.

Cũng không trách mấy cô nương ở đây mê đắm Trần Thanh như vậy. Ai bảo hiện tại tài sản trong tay cậu quá nhiều. Chưa nói Mỹ Thực Lâu danh tiếng lẫy lừng, người người đều biết bạc thu vào hằng ngày của tửu lâu này không sao đếm xuể. Chỉ nói đến Thanh Thảo Lâu mới mở sau tết, đã trở thành một ngôi sao sáng không kém trong huyện, sánh ngang hàng cùng Mỹ Thực Lâu, là địa điểm mà bất cứ ai đến huyện Đại Trì cũng phải ghé qua.

Sau tết, Thanh Thảo Lâu tung ra trà anh đào, nức tiếng tứ phương. Trà này đã từng xuất hiện trước tết, nhưng do số lượng bán có hạn, nên không nhiều người được hưởng thức. Chờ qua giêng, Trần Thanh liền bán ra số lượng lớn hộp trà, thu về một khoảng không nhỏ. Mỗi hộp cậu đề giá hai mươi lượng bạc, một con số không nhỏ, thế mà năm trăm hộp trà đâu tiên chỉ trong ngày đã hết sạch. Thời gian sau, hơn hai nghìn hộp trà vừa lên kệ cũng nhanh chóng bán hết, người biết tin chỉ có thể há hốc mồm, cảm khái khả năng kiếm tiền của Trần công tử thật không tệ.

Vậy chưa hết, dạo trước Thanh Thảo Lâu lại tung ra ba loại quả anh đào, gây chấn động toàn huyện. Thậm chí có thể nói là chấn động các huyện lân cận. Tại thời điểm đó, khách hàng trong Thanh Thảo Lâu chưa hề vắng bóng, con đường trước cửa nơi đây luôn có hàng dài người xếp hàng chờ đến lượt mình mua.

Thanh Thảo Lâu bán anh đào trong vòng nửa tháng, bạc kiếm được tính sơ qua cũng trên ngàn lượng vàng. Sau đó thông báo ngừng bán hàng.

Mọi người bàng hoàng chết lặng, chưa kịp tiêu hóa tin tức động trời này thì Trần Thanh lại tung ra “Hạch Anh Đào” lại lần nữa gây chấn động khu vực.

Tất cả anh đào hồng và đỏ được Trần Thanh thuê thôn dân rửa sạch, bỏ cuống. Sau khi lượt qua nước sôi thì được phơi khô, sau đó xếp vào trong các lu sành lớn mà cậu đã cho chuẩn bị từ trước. Cứ một lớp anh đào lại phủ thêm một ít muối cùng đường, cuối cùng bên trên phủ một lớp rơm hút nước. Rồi đậy kín miệng bình phơi khô. Chờ một tháng sau mở nắp ra, lớp vỏ ngoài anh đào đã thấm gia vị, nhưng bên trong vẫn còn độ dẻo và ngọt ngào nguyên vị. Hạch anh đào hồng chua nhẹ, hạch anh đào đỏ ngọt ngào, thơm ngát. Hạch anh đào ngay lập tức trở thành món ăn vặt yêu thích hàng đầu của huyện Đại Trì. Thanh Thảo Lâu còn tâm lý mà tung ra hộp đựng đẹp mắt, ngay lập tức biến món ăn vặt này trở thành quà tặng trang trọng, quý khí.

Quần chúng nhân dân hưởng thức hai loại hạch anh đào, cảm khái tiếc cho anh đào trắng vỏ quá mỏng, không thể làm thành hạch được. Nhưng nửa năm sau, Trần Thanh lại đánh cho họ một đòn đau điếng, để bọn họ biết chính xác cái gì là giá trị của anh đào trắng.

Ngày ấy, Thanh Thảo Lâu và Mỹ Thực Lâu đồng loạt tung ra một nhãn hiệu rượu mới của Đào Viên Cư, gọi là “Rượu Anh Đào”. Rượu anh đào đựng trong một bình đựng đẹp mắt, được chế tác tỉ mỉ theo yêu cầu của Trần Thanh. Nắp bình không giống thời đại này là che bằng một nút vải, chỉ cần không cẩn thận là có thể đổ ra ngoài.

Trần Thanh yêu cầu tạo một nắp vặn giống hiện đại, khiến khách nhân bàng hoàng không ngờ rằng hóa ra bình rượu còn có thể làm như vậy, chỉ một cái nặp đậy lại có thể tinh vi đến vậy.

Hiển nhiên chỉ khách hàng đã bất ngờ như vầy, thì những người thợ làm ra cái bình này còn sửng sốt đến như thế nào. Ngay từ lúc trồng anh đào Trần Thanh đã thuê người làm, đến tận nửa năm sau những cái bình này mới chế tác thành công. Theo yêu cầu của Trần Thanh, bọn họ cũng phải giữ bí mật tuyệt đối. Nếu bí mật bị lộ ra, theo giấy thỏa thuận bọn họ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm và tổn thất của cậu. Ban đầu khi nghe yêu cầu của Trần Thanh, bọn người này cũng do dự, cuối cùng vì khoản tiền công kếch xù của cậu mà họ đồng ý. Đến khi thấy bản vẽ mẫu, bọn họ chỉ thầm tiếc rẻ, thiết kế này nếu có thể dùng vào các sản phẩm khác, tuyệt đối kiếm lợi không nhỏ. Nhưng do đã ký giấy xác nhận với Trần Thanh, chỉ có thể ngậm ngùi ôm bí mật này mà xuống mồ thôi.

Mặc kệ mấy tên thợ làm ra tiếc nuối như thế nào, chỉ biết lúc cầm trên tay bình rượu. Khách nhân của Trần Thanh vô cùng sửng sốt, chỉ cần vặn nhẹ nắp bình, nắp sẽ mở ra, sau đó vặn ngược lại để khóa chặt miệng bình lại. Vừa kín đáo lại sang trọng, tuyệt đối là một bình rượu đáng giá. Và quả thật nó rất “đáng giá”, Trần Thanh đề giá hẳn một trăm lượng bạc một bình.

Nếu khách nhân khi nghe giá tiền bình rượu này tức giận bao nhiêu, thì khi được uống thử ngụm rượu mời miễn phí của nhân viên tửu lâu lại hài lòng đến đấy.

Trần Thanh sử dụng công thức ủ rượu tự nhiên. Sau khi anh đào đã được rửa sạch, bỏ cuống thì được xếp vào bình ủ, một lớp anh đào lại rãi một lớp đường, rồi đậy kín lại. Sau năm tháng ủ kín, anh đào và đường đã tự động lên men trở thành rượu. Trần Thanh cho hạ nhân lọc sạch vỏ và hạt anh đào ra, số rượu còn lại được đổ vào các bình rượu đã chờ sẵn, đậy kín nắt là có thể đem đi bán rồi.

Rượu anh đào thơm ngọt, thanh mát, nồng độ cũng không cao, nữ nhân cũng có thể dùng. Đặc biệt lại có tác dụng dưỡng nhan, tăng cường sức khỏe và “năng lực phái mạnh”.

Một bình rượu như thế, một trăm lượng bạc không đắc, quả thật không đắc.

Thế là tiếp đó, lại một lần nữa trình diễn cảnh xếp hàng mua rượu anh đào. Lần này Trần Thanh giới hạn số lượng mua, mỗi người chỉ được hai bình. Số còn lại cậu để bán dần trong tửu lâu, chỉ những khách hàng tửu lâu mới có thể mua được. Xem như thêm một “món chiêu bài” cho tửu lâu nhà mình.

Tóm lại, tất cả những điều trên để chứng minh một điều: trong tay Trần công tử này có không ít bạc, thậm chí có thể sánh ngang hàng với Ngô viên ngoại giàu từ mấy chục đời trước để lại. Tuyệt đối là một đấng lang quân như ý, sẵn sàng thỏa mãn tất cả yêu cầu của vợ. Hơn nữa, chỉ cần lấy được cậu ta, “một người làm quan cả họ được nhờ”, thân nhân của nhà gái sẽ như diều gặp gió, nương theo cậu ta mà bay tít mù khơi. Cả dòng tộc được nhờ.

Nhận thấy “giá trị” không nhỏ của Trần Thanh. Một lần nữa cánh cổng Đào Viên Cư lại chặt ních người mai mối. Vốn năm xưa cũng từng diễn ra cảnh này một lần, nhưng từ tin đồn Trần công tử đoạn tụ, đã dẹp yên. Bây giờ quần chúng bất chấp, quyết “bẻ thẳng” Trần Thanh lại, thế là một hồi quyết chiến diễn ra trước cổng. Chỉ đến khi Phương Bảo Địa hầm hầm dắt theo thuộc hạ của mình ra cảnh cáo. Không nói hai lời chẻ đôi một cây to bên đường mới làm đám người này biết khó mà lui.

Qua đó, Phương Bảo Địa càng cảm thấy “nguy cơ” cận kề, nam nhân nhà hắn quá hoàn mỹ, quá thu hút. Cũng may mà cậu ấy che mặt, một vài người yêu bằng mắt mới bỏ qua cho cậu, chứ cậu mà để lộ dung nhan thật, không biết hắn còn phải xua đuổi thêm bao nhiêu ong bướm nữa đây. Nhận thấy bản thân nếu chậm chạp có thể mất đi “vợ” tương lai, Phương Bảo Địa quyết định hủy bỏ kế hoạch “nước ấm nấu ếch” mà tiến hành chiến tranh dồn dập. Cho nên hôm nay, hắn đã ra một quyết định: dẫn vợ về ra mắt gia đình chồng.