Anh đào vừa lên kệ, đã được đông đảo khách nhân giành giật mà mua, bọn họ chờ loại trái cây này lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng có thể thỏa mãn.
Mỗi khách nhân của Thanh Thảo Lâu khi vào mua hàng sẽ được nhận một chiếc rổ tre, dùng để đựng hàng hóa. Sau khi mua xong cũng được tặng chiếc rổ tre này đựng hàng về. Trần Thanh cũng không sợ có người tham lợi nhất thời mà đến lấy mấy cái rổ này của cậu, mặc dù kiểu cách chúng rất đặc sắc, nhưng dù sao giá tiền làm ra rất rẻ, cậu chỉ tốn vài hào để thôn dân Hồ gia làm, giá hàng trong Thanh Thảo Lâu lại cao, khách hàng chỉ cần mua sản phẩm của cậu, là cậu đã lời một khoản rồi.
Quả thật Trần Thanh không phải lo, khách hàng của cậu toàn kẻ có tiền, chẳng ai lại tham chút lợi này của cậu. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng khá thích mấy cái rổ tre được chế tác tỉ mỉ, đẹp mắt này. Sau khi mua hàng, cầm theo chiếc rổ tre như thế về nhà cũng khá đẹp mắt. Đặc biệt là mấy cô mấy dì trong trấn, rất ưu ái với tiệm của cậu.
Trương Tam là một trong những khách hàng trung thành của Trần Thanh. Từ Mỹ Thực Lâu đến Thanh Thảo Lâu, chưa bao giờ hắn vắng mặt ở hai địa điểm này ngày nào. Lịch trình hằng ngày của Trương Tam là đến Mỹ Thực Lâu dùng bữa sáng, nếu may mắn rút trúng thẻ bài gọi món của Trần lão bản sẽ hí hửng qua Thanh Thảo Lâu mua một giỏ lớn trái cây thưởng cho mình. Nếu không rút trúng sẽ ngậm ngùi ăn đồ ăn của đầu bếp khác, rồi sang Thanh Thảo Lâu mua một giỏ trái cây to hơn để an ủi bản thân. Có thể nói bạc mà hàng ngày tên này “dâng” cho Trần Thanh tuyệt đối không nhỏ.
Từ mấy ngày trước, Trương Tam đã thèm khát “quả anh đào” mới mà Trần lão bản sắp tung ra rồi. Khác với nhiều người sẽ ưu ái riêng cho một loại quả, Trương Tam yêu thích cả ba loại trái cây này.
Anh đào hồng vị chua ngọt hòa hợp, giòn rụm dễ ăn. Mỹ Thực Lâu còn chu đáo tặng kèm một chén nhỏ muối chấm kè. Muối này được làm rất kỳ lạ, không những có vị mặn, ngọt, còn có vị cay của quả lửa ( ớt ), còn có vị thơm của thịt tôm. Nghe nói được chế biến theo công thức đặc biệt của Trần lão bản. Dùng quả anh đào chấm nhẹ vào muối, rồi cho vào miệng cắn một cái, nước bọt không tự giác tiết ra, ngon không lời để nói.
Anh đào đỏ thịt mềm, ngọt ngào, thơm ngon. Mùi thơm đậm hơn anh đào hồng, vị cũng ngọt ngào hơn. Cắn một quả anh đào đỏ, đến khi đã nuốt xuống rồi vẫn cảm nhận được vị thơm ngọt của nó nơi đầu lưỡi. Cả ngày đều ngửi được hương thơm trong miệng mình.
Anh đào trắng mới tuyệt diệu. Khi anh đào trắng được phục vụ, nó sẽ được đặt trên một đĩa nhỏ, kèm theo là một cái ly sứ. Ly này được thiết kế khá đặc biệt, miệng ly cao và rộng hơn các loại thông thường mà hắn thấy.
Còn nhớ lần đầu tiên khi được tiểu nhị phục vụ, hắn đã ngơ ngác như thế nào khi nhìn thấy tên kia cầm quả anh đào để ngay miệng ly, rồi dùng dao cắt nhẹ lớp vỏ cho số nước đỏ tươi bên trong chảy ra, chỉ cần ba quả anh đào đã làm đầy ly cao cổ.
Tò mò, hắn cầm lên uống thử, rồi sửng sốt không tin vào cảm nhận của mình.
Vị thơm, ngọt cùng vị chua nhẹ, cùng sự thanh mát của nước anh đào. Vị thanh mát này rất lạ, nó tựa như trong ngày hè nóng nực, chợt có một dòng hàn khí đêm đông theo dòng nước tràn vào cơ thể, xoa dịu từng tấc da thịt nóng bức, làm mỗi lỗ chân lông như đang phát ra khí lạnh, cả cơ thể bị bao bọc trong sự mát nhẹ dịu dàng này. Nhấp một ngụm rồi lại một ngụm, đến khi ngừng lại, Trương Tam sửng sốt khi một ly anh đào lớn đã bị mình uống sạch. Đã thế hắn còn như chưa đã vị, vẫn muốn uống thêm thật nhiều nữa.
Nhưng tên Trần lão bản này quả thật quá ác, phục vụ nước anh đào chỉ hai ngày rồi ngừng lại hẳn, Đại Ngưu chỉ truyền lời lại là anh đào sẽ sớm xuất hiện trên kệ hàng của Thanh Thảo Lâu, nhờ các khách quan ủng hộ.
Hắn đợi, đợi rồi lại đợi. Đến khi nhận được tin hôm nay anh đào sẽ được bán, liền túc trực trước Thanh Thảo lâu từ sớm, quyết tâm mua được một giỏ anh đào trắng lớn, tuyệt không nhường nhịn kẻ nào. Nhưng đến khi đứng trước nơi đây, Trương Tam mới biết hắn còn “non” như thế nào.
Lúc Trương Tam đến nơi đã thấy một nhóm người đứng xếp hàng từ trước, biểu hiện như đã chờ ở đây suốt đêm rồi. Hắn chỉ biết trách mắng bản thân suy nghĩ không tới, trước đây Mỹ Thực Lâu từng gửi tặng anh đào cho một nhóm khách quen, chỉ tiếc là hắn không lọt vào danh sách đó, bọn người đang đứng đợi hẳn là đã nhận được tin từ sớm, hắn nhanh như thế nào sao sánh lại kịp.
Trương Tam lo lắng, không biết số lượng anh đào mà hôm nay Thanh Thảo Lâu bán là bao nhiêu, tới lượt hắn chẳng biết còn có cái gì mà mua không nữa. Bởi nơi này có quy định: những sản phẩm nào số lượng giới hạn, sẽ bán theo thứ tự khách hàng đến ủng hộ, ai đến sớm sẽ được mua trước, lại còn muốn mua bao nhiêu cũng được. Nhưng Thanh Thảo Lâu lại có thêm quy định khác, những khách hàng nào mua sản phẩm của họ với mục đích bán lại, để bị phát hiện thì về sau sẽ từ chối giao dịch tiếp. Cho nên, việc hi vọng có thể mua anh đào lại từ tay ai đó phía trước là không thành rồi.
Nhìn một hàng dài trước mặt mình, Trương Tam lặng im cầu nguyện, hi vọng đến lượt của bản thân vẫn còn anh đào trắng mà mua.
Trong tiếng lòng cầu nguyện của Trương Tam, cuối cùng cũng đã đến lượt của hắn. Nhìn nhân viên Thanh Thảo Lâu đứng trước mặt, hắn khoát tay hào sảng.
-Còn bao nhiêu anh đào trắng, ta mua hết!
Cùng với tiếng hét của Trương Tam là hàng loạt tiếng rên rỉ phía sau, xem ra những người này có chung mục đích với hắn ta. Nhưng tên này đã nhanh chân, lại còn “tham lam” như vậy, bọn họ chỉ biết rên rỉ khổ sở mà thôi.
Trương Tam sảng khoái, cái cảm giác sung sướng trên sự đau khổ của người khác dù tội lỗi nhưng thật thích quá đi. Ai bảo hắn đi trước, hắn có quyền, nên hắn tha hồ khoái chí.
Nhân viên bán hàng cung kính chào Trương Tam, rồi cười tươi trả lời.
-Hồi Trương công tử, anh đào trắng hiện tại còn hai mươi cân ( 1 cân = 1 kg ), tổng cộng là bốn trăm lượng bạc ạ.
Trương Tam cà lăm.
-Bốn…bốn trăm…lượng bạc, ngươi không tính nhầm đấy chứ.
Đương nhiên đối với Trương Tam, bốn trăm lượng bạc không phải là rất nhiều. Thế nhưng nó cũng không phải là giấy vụn để mà nói vung là vung.
Nhân viên của Thanh Thảo Lâu và Mỹ Thực Lâu đều được Trần Thanh huấn luyện, luôn đảm bảo sự kính trọng và thân thiện với khách hàng. Bởi vậy khi thấy biểu hiện của Trương Tam, người này cũng không hề tỏ thái độ gì không đúng, vẫn cung kính trả lời.
-Hồi Trương công tử, mỗi cân anh đào hồng và đỏ là mười lượng bạc, anh đào trắng là hai mươi lượng bạc, công tử muốn lấy hai mươi cân anh đào trắng, tính ra là bốn trăm lượng. Tiểu nhân không tính sai ạ.
Nội tâm Trương Tam gào thét. Cái gì, một cân anh đào hai mươi lượng bạc, tên Trần lão bản đó định cắt cổ khách hàng à. Buôn bán như vậy có lương tâm không hả, nên biết bốn trăm lượng bạc này nếu biết dùng tiết kiệm, thì đủ cho một gia đình bình dân ở không mà ăn cả mấy chục năm đấy.
Đang khi trong lòng Trương Tam nổi bão, sau lưng hắn vang lên nhiều tiếng la mắng.
-Có mua hay không thì bảo, mua thì lẹ lên, không thì cho người khác mua nữa.
-Chỉ hai mươi lượng bạc một cân mà cũng la, không có bạc thì đi ra để bọn ta mua.
-Anh đào trắng đặc biệt như vậy giá đương nhiên khác biệt rồi, đường nói hai mươi lượng bạc, cho dù là năm mươi lượng bạc ta cũng mua nữa, ngươi chê đắc tiền thì lui ra đi.
Trương Tam nóng giận, cái gì mà hắn không có tiền chứ. Chút tiền này đối với hắn có gì, hắn chi ra được. Chỉ là giật mình một chút thôi mà, không lẽ giật mình cũng không được sao.
Lòng tức giận, Trương Tam gật đầu với tên nhân viên trước mặt, giọng hùng hồn.
-Lấy hết anh đào trắng cho ta, lấy thêm một cân anh đào hồng và một cân anh đào đỏ nữa.
Nhân viên cung kính gật đầu, rồi chuẩn bị hàng cho hắn. Sau đó, trong ánh mắt ghen tỵ và tức giận của những người khác, Trương Tam ngẩng cao đầu đi ra ngoài, trên tay cầm hai giỏ tre đựng anh đào hồng và đỏ. Riêng anh đào trắng được đặt trong một thùng gỗ đầy nước, do quá nặng nên hắn bê không nỗi, đã được nhân viên Thanh Thảo Lâu hỗ trợ đem lên xe ngựa của hắn bên ngoài.