Theo lệnh của Phạm Hưng, thôn dân bèn phân chia thành ba nhóm, đeo gùi lên vai rồi tiến hành đi hái anh đào.
Càng lại gần cây anh đào, bọn họ càng cảm khái loài cây này quá sức kì diệu đi.
Tới tận lúc này, vẫn còn một ít hoa vẫn đang nở. Khiến bọn họ bị bao bọc trong hương thơm của nó. Những quả anh đào căng tròn, mọng nước làm thôn dân không tự chủ nhẹ tay. Quản gia lệnh họ chỉ hái những quả đã trưởng thành, còn những quả nhỏ thì để lại, hẳn là về sau hạ nhân của điền cư này sẽ hái nốt. Nhưng dù vậy, số lượng hiện tại của anh đào cũng là quá nhiều, thật không biết Trần công tử sao lại muốn hái hết quả chín một lần nữa, không sợ để bị hỏng rồi hết chỗ dùng sao. Lần trước hái trái cây, bọn họ cũng chia ra làm nhiều lần hái, để luân phiên giao đến Thanh Thảo Lâu, đảm bảo trái cây luôn tươi mới.
Tất nhiên bọn người này không thể hiểu được dự tính của Trần Thanh, cái cậu đang tính toán chính là: rượu anh đào và hạch anh đào.
Ba chủng loại anh đào, sau khi được linh tuyền cải tạo đã có thay đổi rất lớn.
Anh đào hồng vị chua ngọt, rất được các cô nương yêu thích. Thịt quả giòn, ngon miệng.
Anh đào đỏ ngọt thịt, được lòng các hài tử bởi hương thơm và vị ngọt tự nhiên.
Trần Thanh định dùng hai loại trên làm thành anh đào khô.
Anh đào trắng mới là đặc biệt nhất, bên trong lớp vỏ mỏng là nước anh đào thơm ngọt, có vị chua nhẹ, nhưng trên hết là vị thơm nồng của anh đào nguyên chất, chỉ cần cắt bỏ lớp vỏ ngoài, nước anh đào ồ ạt chảy ra, nước có vị thanh mát tự nhiên, là thức uống yêu thích của khách nhân. Một ngày nắng nóng, có thể uống được ly nước anh đào là một trong những mơ ước của họ.
Thời đại này đá lạnh rất đắc tiền, lại hiếm có, thường được dùng làm cống phẩm cho triều đình. Người dân nếu muốn mua, phải tốn rất nhiều tiền, còn phải nhờ quen biết nên mới mua được. Hơn nữa cho dù mua được, bọn họ chỉ dùng nó đặt trong phòng, giảm độ nóng của không khí.
Thế cho nên mọi người không biết được cảm giác uống một ly anh đào lạnh là sướng như thế nào. Mọi người không biết, thế nhưng Trần Thanh lại biết.
Đừng nói anh đào trắng, thậm chí anh đào hồng và đỏ cũng được cậu dùng dụng cụ hiện đại ép thành nước, rồi uống cùng đá lạnh mà mình đã chuẩn bị từ trước. Cảm giác thật sự sảng khoái, đặc biệt anh đào cậu dùng lại là loại trong không gian, nên hương vị càng thu hút hơn nữa. Nước anh đào trở thành thức uống ưa thích của cậu, đánh bại các loại nước ngọt có gas khác.
Mặc dù không có đá lạnh như Trần Thanh, nhưng chỉ một ly nước anh đào thông thường cũng đủ khiến khách hàng của cậu mê mệt rồi.
Cho nên, từ lúc Mỹ Thực Lâu ngừng cung cấp anh đào dùng thử, khách nhân của cậu như phát điên lên. Không ngừng dò hỏi hai người Đại Ngưu và Đinh Nhân về ngày món hàng này lên kệ. Trông hai người kia bộ dáng muốn hỏi lại không dám mở lời, cậu cũng buồn cười. Đợi anh đào đã chín đủ, liền cho người đến hái.
….
Thôn dân cẩn thận hái quả, rồi đặt vào nơi quy định. Đợi số lượng tạm ổn, Phạm Hưng bèn cho xe ngựa chở đến Thanh Thảo Lâu, rồi sắp xếp để chuyến xe thứ hai có thể tiếp tục xuất phát. Mấy ngày trước, ông đã cho người nói lại với Đinh Nhân là hôm nay sẽ chuyển quả đến. Tên kia cũng đã thông báo cho khách hàng rồi, tin rằng hiện tại một hàng dài người đang chờ ở nơi đó, đợi mua loại quả này.
Chiếc xe ngựa chở hàng đến Thanh Thảo Lâu, quả nhiên như trong dự đoán, đã có một đám người đợi sẵn. Vừa thấy xe ngựa có ký hiệu của Đào Viên Cư xuất hiện, bọn họ quen mặt mà vây quanh, hối thúc.
-Nhanh nhanh. Các ngươi mang anh đào đến phải không. Mau chuyển xuống nào.
Đỗ Nhị cùng hai người khác vội chấp tay chào khách hàng. Rồi nói với Đinh Nhân đang đi đến.
-Đinh chưởng quầy. Thiếu gia cho giao anh đào đến, mời ngài nhận.
Đinh Nhân vội đáp lễ, cười tươi.
-Cảm ơn A Nhị. Mọi người mau mang vào trong đi, khách nhân đã đợi lâu lắm rồi.
Nhân viên của Thanh Thảo Lâu tiến đến cùng mấy người Đỗ Nhị mang các giỏ anh đào vào. Anh đào hồng và đỏ mỗi loại có năm giỏ, anh đào trắng được đặt trong các thùng gỗ chứa nước để tránh va đập, chỉ có ba thùng.
Sau khi kiểm tra đủ số lượng, Đinh Nhân ký vào sổ giao nhận mà Đỗ Nhị đưa. Nội dung giao nhận hàng giữa Đào Viên Cư với Thanh Thảo Lâu và Mỹ Thực Cư đều được Trần Thanh yêu cầu ghi chú lại, thuận tiện cho cậu đối chiếu danh sách mỗi tháng.
Tiễn mấy người Đỗ Nhị về, Đinh Nhân cùng mấy nhân viên vội xếp các quả anh đào lên kệ. Từ hôm qua Đinh Nhân đã cho người dọn dẹp chỗ để anh đào rồi, đặt ngay kệ đầu tiên ở cửa ra vào, để khách nhân dễ thấy.
Mô hình Thanh Thảo Lâu mà Trần Thanh dựng cũng tương tự các siêu thị thực phẩm xanh khác. Cậu cho làm các hàng kệ gỗ xếp dọc theo lối đi, cũng phân loại hàng hóa đặt từng khu vực, còn tâm lý đặt bảng gỗ mỗi vị trí, thể hiện rõ giá tiền từng mặt hàng. Cái đáng tiếc duy nhất ở đây mà cậu không làm được đó là không có tủ lạnh, nên không thể bảo quản sản phẩm lâu được. Thế là cậu chỉ còn cách khống chế lượng hàng lên kệ hàng ngày, để chúng luôn xanh tốt. Những sản phẩm nào không còn tươi, cũng được cậu chuyển ngược lại cho hạ nhân sử dụng. Đừng trách cậu sao lại cho họ ăn đồ cũ, có khối người nghèo còn không có đồ mà ăn kìa. Làm nô bộc mà được như hạ nhân của Trần Thanh, khối kẻ thèm đỏ mắt rồi.
Ban đầu Thanh Thảo Lâu chỉ bán rau củ và trái cây, về sau lượng khách ngày càng đông, Trần Thanh cũng cho bán thêm các loại trứng, gà, thịt mà thôn dân ở Hồ gia làm ra, khiến sản phẩm thêm phong phú. Trà Anh Đào cũng được chuyển vào đây bán, cũng giảm bớt áp lực cho Đại Ngưu. Bây giờ Đại Ngưu đã bận rộn lắm rồi, ngoài quản lý Mỹ Thực Lâu, Trần Thanh còn giao ông ta giám sát Thanh Thảo Lâu nữa. Bây giờ Trần Thanh đã chuyển vị trí quản lý của mình ra sau màn, không còn trực tiếp nắm quyền ở hai sản nghiệp nữa. Cậu chỉ kiểm tra sổ sách hàng tháng và thỉnh thoảng đi giám sát thôi. Mọi vấn đề ở Mỹ Thực Lâu và Thanh Thảo Lâu đều giao cho Đại Ngưu xử lý. Chỉ khi nào có việc quan trọng không quyết định được thì ông ta mới đến hỏi ý cậu thôi. Bởi vậy ở trấn Trì Giang bây giờ, giá trị con người của Đại Ngưu đã cao chót vót, là đối tượng ước ao của bao nhiêu kẻ khác.