[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 88: Thói quen thật đáng sợ!




Khoa học đã chứng minh, con người cần hai mươi mốt ngày để hình thành một thói quen.

Phương Bảo Địa cùng người của hắn ở lại Hồ gia thôn cũng đã gần hai tháng, cho nên thói quen của Trần Thanh cũng có chút ít thay đổi.

Thứ nhất, cậu đã quen với sự xuất hiện của Phương Bảo Địa bên người. Cũng quen với việc có một tên suốt ngày lải nhải bên cạnh mình. Quen với việc sai sử hắn làm việc cho mình. Tên này tính cách dễ chịu, theo cậu thấy hắn cũng hơi “ngơ ngơ”, chỉ cần cậu trừng mắt một cái, bắt hắn làm gì cũng được. Thế là Trần Thanh được đà lấn tới, ức hiếp tên này đến cùng.

Thứ hai, cậu cũng quen với nhóm thuộc hạ của Phương Bảo Địa, cũng quen bọn người này cung kính gọi cậu là thiếu gia. Nói đến đám người này, Trần Thanh phải cảm khái rằng ở thời đại này, cách nhanh nhất để làm giàu nhất định là dựng ra một môn phái. Điển hình là cái phái Nam Hồng Sơn này.

Ban đầu Trần Thanh còn lo lắng chỗ ăn, chỗ ở cho bọn người này. Nhưng đến khi chứng kiến khả năng của bọn họ, cậu chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn.

Nhớ ngày ấy được lệnh lên núi chặt cây làm nhà, bọn người này không nói hai lời xông vào núi, rồi lũ lượt kéo từng cây gỗ lớn ra ngoài. Ban đầu ý của Trần Thanh là để bọn họ làm chòi nghỉ tạm thôi, dù sao đang tết, thôn dân chưa thể đến dựng nhà cho họ được. Thế nhưng cậu quá xem thường bọn người này rồi, bọn hắn tự phân công, rồi tự hành động, cứ thế, những căn nhà vững chắc dần hình thành. Nghe nói kiến trúc của mẫu đất cạnh bên được phỏng theo mô hình thu nhỏ của phái Nam Hồng Sơn, rất hùng vỹ.

Rồi kể đến chuyện ăn uống của mấy người này, kế hoạch của Trần Thanh là mua thêm mấy phụ nhân về nấu ăn cho bọn họ. Nhưng không ngờ môn phái người ta đã có tổ chức rõ ràng rồi. Trong bọn họ cũng có những đệ tử tạp dịch, những người theo cách nói ở đây là dạng người không có năng khiếu, để có thể học được võ công của đại môn phái chỉ có thể vừa làm công vừa học võ. Trần Thanh thấy bọn hắn là dạng “vừa học vừa làm” như ở hiện đại vậy.

Nói chung, đối với mấy người này. Ngoại trừ lúc ban đầu nói quản gia đi mua vật dụng hằng ngày cho bọn họ ra, còn lại Trần Thanh không cần phải lo lắng gì.

Mấy người này càng ở lại, Trần Thanh càng lúc càng hài lòng, thấy quyết định ngày ấy cho bọn họ ở lại của mình quả thật quá thông minh.

Mấy người này võ công cao cường, tư duy thông minh hơn hẳn những hạ nhân cũ của cậu. Nên những việc Trần Thanh phân phó, họ nắm bắt rất nhanh, làm cậu bớt bao nhiêu là chuyện lo.

Chuyện canh gác và bảo vệ Đào Viên Cư hoàn toàn giao cho bọn họ. Buổi tối ngủ Trần Thanh cũng bớt lo, chỉ có điều khiến cậu khó chịu duy nhất là vẫn phải “share” (chia sẻ) giường với cái tên thợ rèn thôi. Tên này lì không tưởng, sau khi được nằm trên cái giường mềm mại của cậu, nhất quyết không chịu chuyển chỗ ở khác. Dù cậu đã nói rõ hiện tại an toàn rồi, cậu không cần hắn bảo vệ ngày đêm nữa, tên đó cũng có lí do cãi lại, quả thật mồm mép.

Nhưng nể tình thuộc hạ tên này có ích, Trần Thanh cắn răng nhịn hắn vậy. Dù sao giường cũng rộng, cậu và hắn mỗi người một góc, cũng không đụng chạm gì nhau.

Mỹ Thực Lâu cũng được cậu cho người đến bảo vệ. Sau sự cố lần trước, quy định trong Mỹ Thực Lâu được siết chặt chẽ hơn. Việc cậu cử thêm người đến đây, dù ban đầu là có ý chống lại các thế lực bên ngoài, nhưng không ngăn được hạ nhân ở đây nghỉ rằng cậu đang giám sát bọn họ. Thái độ làm việc nghiêm túc hơn hẳn.

Ban đầu Trần Thanh nghĩ thuộc hạ của Phương Bảo Địa sẽ ở lại đây luôn. Nhưng hóa ra cậu nhầm. Mặc dù phần lớn bọn họ vẫn ở tại đây, nhưng ngoài những người cố định canh gác ra, những người khác đa phần vẫn tuân lệnh Phương Bảo Địa ra ngoài làm việc. Trần Thanh rất tò mò bọn người này đi làm cái gì, cậu rất muốn biết mấy vị đại hiệp trong truyền thuyết làm cái gì, cũng càng thắc mắc không biết một môn phái thì làm cái gì ra tiền để sống được. Nên biết tên Phương Bảo Địa kia đều phát lương hàng tháng cho mấy người này đấy. Lần đầu tiên thấy tên đó rinh một rương gỗ lớn, hí hửng đến trước mặt cậu, bảo cậu đi phát lương chung với mình, Trần Thanh đứng hình mất năm giây. Không thể trách cậu được, trong tâm trí của cậu, mấy vị đệ tử võ học đều cao cao tại thượng. Thật không ngờ cũng giống như đi làm công, mỗi tháng lãnh lương mà xài.

Trần Thanh rất muốn hỏi Phương Bảo Địa về mấy việc trong giang hồ này. Nhưng cậu hiểu cái tên này, cậu mà mở miệng tò mò, thể nào tên này cũng được đà lấn tới. Rồi dán vào thân thiết với cậu, như một miếng “cao da chó” dính chặt lấy, gỡ hoài không ra. Tưởng tượng viễn cảnh đó, Trần Thanh liền nhịn. Về sau nếu có cơ hội cậu sẽ tìm hiểu sau.