Đầu tháng ba, hoa anh đào trong vườn đã nở rộ, cũng có dấu hiệu ngừng phát triển. Đến lúc này, Trần Thanh liền lệnh cho Phạm Hưng liên hệ thôn dân đến hái chúng, rồi cho hạ nhân làm thành trà hoa anh đào.
Nói về việc người Hồ gia, Trần Thanh chỉ đúc kết một câu xương máu là “mọi khó khăn đều có thể giải quyết bằng tiền”.
Chuyện kể rằng ngày ấy nhìn thấy thuộc hạ của Phương Bảo Địa. Người Hồ gia sợ mất hồn mất trí, chỉ muốn cách Đào Viên Cư xa nhất có thể. Mỗi lần đến chỗ Phạm Hưng giao rổ tre đan, bọn họ đều cuống cuồng chạy về sau khi nhận tiền công, như thể chỗ ở của cậu có thú dữ vậy.
Ấy thế mà chỉ ít lâu sau, bọn người này lại nhiệt tình đến hỏi Phạm Hưng có việc gì để làm không, bọn họ đã cày ruộng và gieo mạ xong, đang rảnh nếu Trần công tử cần sẽ có thể làm ngay. Nếu nói Hồ gia thôn nhiệt tình trở lại với Trần Thanh như vậy, lí do tuyệt đối không phải bọn họ đã quen với đám người mới tới, hoặc nghĩ rằng đối phương tốt bụng hay bất cứ cái gì, mà lí do vô cùng hợp lí, đó là “tiền”.
Ai bảo thôn này nghèo chi, từ dạo Trần Thanh đến, bọn họ nào là làm cho cậu, nào là bán rau củ cho cậu, rồi còn làm rổ tre,… Đến nay mức sống của Hồ gia đã nâng cao, nhà cửa gần như đã được xây mới, thôn dân sắc mặt rạng rỡ hẳn, bọn trẻ chơi ngoài đường cũng trắng trẻo, mập mạp hơn. Hưởng qua sung sướng, làm sao sống tiếp cảnh khổ sở được. Đợi đến lúc thôn dân nhìn lại, nhà mới của Trần Thanh có hạ nhân xây, ruộng nhà cậu cũng có hạ nhân cày cấy, rổ tre đã giao xong, rau rủ trong nhà do trái mùa nên ra cũng không nhiều, bán chẳng được bao nhiêu. Thôn dân bỗng giật mình nhận ra, họ mất nguồn thu nhập lớn rồi.
Bọn người kia đáng sợ thì sao chứ, dù sao theo mọi người quan sát, bọn họ chưa từng cầm kiếm ra dọa nạt thôn dân bao giờ. Cho dù mặt mũi bọn người đó có sợ thật, nhưng đáng sợ sao bằng túi hết tiền chứ. Nhớ đến lời Phạm quản gia trước tết có báo sẽ mướn họ đến hái trái cây. Thôn dân sau khi suy tính cặn kẽ, quyết định mặt dày đến Đào Viên Cư tìm việc.
….
Từ sáng, thôn dân đã sớm tập trung trước cổng Đào Viên Cư. Cánh cửa mở rộng, bọn họ được hạ nhân mời vào trong. Trông thấy khung cảnh đằng sau cánh cổng, thôn dân há hốc mồm sửng sốt, càng cảm khái Trần công tử thật biết cách hưởng thụ.
Trước đây bọn họ có biết trong Đào Viên Cư trồng rất nhiều thực vật. Cũng biết trong đó có loại cho ra “trà anh đào” nổi danh trong trấn. Nhưng Đào Viên Cư xa cách, lúc nào cũng đóng chặt cổng nên thôn dân chưa được tận mắt chứng kiến bộ dáng bên trong là như thế nào. Bây giờ có cơ hội vào trong, bọn họ mới biết tưởng tượng trước đây của mình là đơn giản như thế nào.
Bên trong điền cư, hoa anh đào nở rực. Ba sắc màu đỏ, trắng, hồng đan xen, đẹp không sao tả xiết.
Phạm quản gia tập trung thôn dân lại, cũng phân phó rõ lời nói của Trần Thanh, mấy người này liền chia ra mà làm việc. Kẻ nào cẩn thận, chi tiết thì được cử đi hái hoa anh đào. Phạm Hưng căn dặn rõ là hoa này để về sau làm trà, nên phải chọn lựa rất cẩn thận, số lượng cũng phải giới hạn, tuyệt không được phép hái quá mức cho phép. Kẻ nào mạnh mẽ hơn được lệnh đi hái trái cây ở vườn sau, mấy cây trồng ở đây đã trĩu nặng quả rồi. Có thể đem đến “siêu thị thực phẩm xanh” mà Trần Thanh vừa khai trương là “Thanh Thảo Lâu” để bán.
Mất mấy ngày thôn dân mới hoàn thành xong công việc, đợi đến lúc nhận được tiền công, bọn họ cười tít cả mắt. Trần công tử vậy mà lại trả lương gấp đôi cho bọn họ, thật may mắn. Chút tiếc nuối vì Trần công tử khi xây nhà mới không gọi bọn họ làm việc, mà tự dùng hạ nhân của mình cũng nguôi ngoai. Xem ra công tử vẫn không quên họ, về sau không cần phải lo lắng sẽ mất “miếng cơm” ở chỗ ngài ấy.
Thật ra lí do Trần Thanh vẫn tiếp tục thuê thôn dân làm việc tuyệt không phải cái gì mà “nhớ đến thôn dân”, hay là “giữ tình làng nghĩa xóm”. Lí do cực kì đơn giản, bởi tại thời điểm đó, dinh thự của Nam Trung Sơn đang trong giai đoạn cuối. Ngoại trừ những kẻ phải ra ngoài có việc, còn lại toàn bộ thuộc hạ của Phương Bảo Địa đều phải xoắn tay áo lên mà làm. Lấy đâu ra người rảnh mà giúp cậu chứ, ngay cả cái tên thợ rèn kia còn bị cậu đá đi làm việc kia. Ở không làm gì rồi ở trong nhà léo nhéo bên tai cậu, cậu bèn mắng hắn một trận tội lơ là công việc, rồi bắt hắn đi theo thuộc hạ mình mà dựng nhà, khiến mấy ngày sau, tối nào trước khi đi ngủ, tên này cũng nhìn cậu bằng ánh nhìn khổ sở.
Cậu chẳng thèm quan tâm, giả vờ cái quỷ gì, đừng tưởng cậu không biết tên này bên đó “dữ dằn” ra sao. Hắn có làm cái méo gì đâu, toàn hạ nhân của hắn làm, đã vậy còn chôm bình trà anh đào trong phòng cậu qua đó. Vừa ngồi trong bóng mát vừa uống trà, nói là đi làm việc, hoặc nói hắn qua đó ngồi chơi thì đúng hơn.
Trần Thanh cũng mặc kệ tên này muốn làm gì, tranh thủ lúc tên này qua bên đó, cậu thư giản tâm lý mình một chút. Có một kẻ cứ lò dò bên mình tuyệt không thoải mái, đặc biệt là với một người có nhiều bí mật như Trần Thanh. Cậu phải tranh thủ thời gian này mà điều chỉnh tâm lý lại mới được.