Tất nhiên người của Phương Bảo Địa dễ dàng mua được mẫu đất cạnh Đào Viên Cư. Không biết tên thuộc hạ của hắn ta đã làm gì, chỉ biết lão trưởng thôn không nói hai lời lập tức làm giấy tờ mua bán đất cho hắn. Thậm chí không cần đo đạc gì cả, cho hắn tha hồ làm gì thì làm với chỗ đất còn lại kia.
Sau khi nhận được giấy tờ đất, hiển nhiên Phương Bảo Địa cung kính giao cho Trần Thanh. Ban đầu Trần Thanh cũng khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại về sau mấy người này cũng rời đi. Cạnh bên không dùng thì để cậu dùng, cũng đỡ phải phiền toái về sau, nên tự nhiên nhận lấy khế đất, cất kỹ lưỡng.
Đất đã mua nhưng nhà vẫn chưa thể tiến hành xây dựng được, thời điểm năm mới như vầy muốn mua đồ hay thuê người cũng khó. Nhưng may mắn sau nhà Trần Thanh có ngay một ngọn núi, thú dữ trong rừng làm thôn dân sợ được, chứ dọa làm sao đến mấy vị đệ tử võ học này. Nên thuộc hạ của Phương Bảo Địa lập tức hợp sức vào núi đốn củi, rồi cùng nhau dựng tạm vài chỗ trọ trong mẫu đất này.
Nhìn những người kia đang hăng hái làm việc, Phạm Hưng thở dài may mắn. Ban đầu khi thiếu gia phân phó sẽ có người của đại thiếu gia đến, ông cứ tưởng chỉ vài người, nhiều nhất là mười mấy người thôi. Có ai ngờ con số lên cả hàng trăm như vầy đâu. Ông đang lo chỗ đâu cho bọn người này ở, thì may là thiếu gia đã có kế hoạch sẵn rồi, quả nhiên là thiếu gia của ông, suy tính cặn kẽ.
Còn nhớ buổi sáng lúc bọn người này bao vây trước cửa Đào Viên Cư, ông cùng mấy người hạ nhân đã sợ run cả lên. Mấy người làm nhiệm vụ canh gác hốt hoảng rung chuông báo động liên tục, cứ tưởng Đào Viên Cư bị thổ phỉ đánh cướp. Chờ đến lúc biết bọn họ là hạ nhân của đại thiếu gia, suy nghĩ của bọn hạ nhân này chỉ có một.
“Quả nhiên bọn họ đoán đúng mà, thiếu gia bọn họ chắc chắn thân phận không nhỏ. Nhìn mấy thanh kiếm cùng trang phục của bọn người ngoài kia, hẳn thân phận của đại thiếu gia không nhỏ. Thiếu gia vậy mà lại yêu đương với người này, không lẽ cậu ấy cũng là đệ tử của đại bang phái nào đó, chỉ là thâm nhập dân gian để tìm hiểu dân tình?”
Thuyết âm mưu được dựng nên, dẫu rất tò mò, bọn hạ nhân của điền cư cũng không dám tỏ ý gì. Việc ai người ấy làm, tuyệt không lơ là dù một chút. Chỉ là thỉnh thoảng lúc đi ngang qua, không nhịn được mà đánh giá mấy người đang tập trung trước nhà chính của thiếu gia một lát.
…
Hồ gia thôn có chuyện lạ.
Nếu nói chuyện kinh khủng nhất gần đây của Hồ gia thôn là gì. Kể đến đầu tiên phải là Trần công tử công bố bản thân là đoạn tụ, và cũng giới thiệu ái nhân của mình cho mọi người biết.
Tin tức vừa tung ra, biết bao cô nương chưa chồng khóc hết nước mắt. Ước mơ được bay lên cành làm phượng hoàng vỡ vụn, đánh họ trở lại nguyên hình là một con gà trụi lông.
Chuyện bi thương hơn nửa phải kể đến ái nhân của Trần công tử. Đó là một thanh niên bề ngoài mạnh mẽ, cơ bắp lực lưỡng, mặt mũi khôi ngô. Dù nhìn trái hay nhìn phải, tuyệt đối là tình nhân trong mộng của bất cứ nữ nhân nào. Thế nhưng, nữ nhi của Hồ gia thôn chưa kịp mê đắm hắn ta, đã được thông báo đây chính là tình nhân của Trần công tử. Thử hỏi có khổ nào hơn khổ này không. Hai thanh niên đẹp đẽ, đáng giá đi chơi đoạn tụ với nhau. Nữ nhân bọn họ sống làm sao nữa.
Tiếp phải kể đến là gia cảnh bề thế của vị Phương công tử kia. Hắn ta đến Hồ gia thôn chưa được mấy ngày, hạ nhân trong nhà đã lũ lượt kéo đến. Số lượng lại không nhỏ, đếm đếm sơ sơ cũng trên ba trăm người. Những người này bộ dáng cũng không đơn giản, chưa nói đến trang phục nghiêm chuẩn trên người bọn họ, chỉ nói đến thanh kiếm mà họ cầm trên tay cũng khiến dân trong thôn hãi hồn khiếp vía. Nên mới có chuyện, có một tên cầm kiếm vào nhà trưởng thôn mua đất, trưởng thôn không nói hai lời đồng ý ngay lập tức. Thậm chí còn không dám lấy bạc của bọn họ, cũng là mấy người này nhất quyết phải trả, bảo là chủ nhân họ là ái nhân của Trần công tử. Tuyệt đối không chiếm lợi của thôn dân.
Trưởng thôn vừa nghe đến đó, biết ngay đây là người nhà vị Phương công tử kia. Liền run run nhận bạc, ngay hôm đó đánh chuông triệu tập tất cả thôn dân, căn dặn đi căn dặn lại, về sau ít làm phiền khu vực Đào Viên cư. Nếu không cần thiết, tránh lui tới nơi đây. Lỡ có ai làm gì trái ý cái vị đại công tử trong kia, lúc đó không phải là mạng của một người, mà là mạng của toàn thôn bồi chung đấy.
Cũng từ dạo ấy, khu vực điền cư ít người lai vãng hẳn. Người dân vạn bất đất dĩ mới đến nơi đây. Mỗi lần tới cũng nhanh chóng trao đổi, rồi hối hả chạy về nhà, chỉ sợ bản thân lỡ lời nói gì đó không đúng, sẽ bị mất mạng.
Nghe hạ nhân báo lại, Trần Thanh gật đầu hài lòng. Ừm, tên “ở ké” kia cuối cùng cũng bộc lộ tác dụng. Cậu nhức đầu mấy thôn dân lắm chuyện này lâu rồi, nhờ tên kia mà từ giờ đã thanh thản hơn, xem như nuôi hắn cũng không phí.