Thế là Phương Bảo Địa hai tay dâng tất cả tiền nhiều năm dành dụm của mình cho cậu. Bộ dáng còn sợ cậu chê nữa. Trần Thanh liếc nhìn hắn ta một cái, như không quan tâm mà mở hộp gỗ trong tay ra. Đến khi nhìn thấy thứ bên trong, người bình tĩnh như cậu cũng không giữ được “bình tĩnh”.
Tên này rốt cuộc làm cái gì vậy! Bộ dáng hắn ta xem ra chỉ khoảng hai mươi tuổi, tiền đâu mà ra lắm thế. Không lẽ tên này là ăn cướp, hay có khi nào hắn buôn bán trái luật không. Chắc chắn là làm chuyện gian trá rồi, nên mới sống chết bám vào cậu, nhờ cậu “che mắt” thiên hạ đây mà.
Nhìn xấp ngân phiếu dày cộm với mệnh giá khổng lồ kia. Trần Thanh nín thinh. Trong đầu có hai đứa nhỏ đang đánh nhau túi bụi.
Một đứa bộ dáng thánh khiết, gương mặt đáng yêu đang không ngừng khuyên răn cậu: không được nhận, mấy trăm người ngoài kia ăn xài có bao nhiêu chứ, ngươi lấy cái này là lừa đảo rồi. Hơn nữa tên này xem chừng không tốt bụng như vậy đâu. Ăn của hắn nuốt khó trôi lắm, trả lại hắn ta đi, rồi đuổi hắn cùng bọn người kia đi ra ngoài. Một mình ngươi cũng đủ kiếm tiền rồi, ai thèm số tiền phi pháp này chứ.
Nhưng có một tiểu nhi bộ dáng ranh ma, sức lực khỏe khoắn hơn đã đẩy tiểu thiên sứ đó ra, đá tiểu thiên sứ văng xa ba ngàn tám trăm dặm, mất tích đâu đó trong đám mây. Trong đầu Trần Thanh giờ chỉ còn lại tiểu ác ma đang không ngừng khuyên can cậu: trả cái gì mà trả, tiền này hắn đưa ngươi phải rồi, hắn ăn của ngươi, xài của ngươi, hạ nhân hắn cũng phải phiền ngươi, ngươi lấy tiền là đúng. Có số tiền này, ngươi chỉ cần tiêu xài hưởng lạc, khỏi lo bươn chải kiếm sống nữa. Hơn nữa tiền này phi pháp, ngươi thay trời hành đạo thì có gì mà ngại ngùng. Đuổi hắn đi, lỡ có người đến muốn giết ngươi nữa, ai cứu ngươi hả.
Tiểu thiên sứ đã bị đá bay, nên hiển nhiên tiểu ác ma đã chiến thắng. Dưới sự thuyết phục không ngừng của nó, cuối cùng Trần Thanh đã cúi đầu trước tiền bạc. Chỉ thấy cậu sau một lúc suy nghĩ, đã gật đầu nhận lấy hộp gỗ của Phương Bảo Địa rồi ôm vào lòng. Sau đó từ trong hà bao nhỏ của mình, rút ra tờ ngân phiếu một nghìn lượng bạc, đưa cho Phương Bảo Địa.
-Đây này!
Phương Bảo Địa nhận ngân phiếu của cậu, hí hửng.
-Đệ cho huynh tiền tiêu hàng ngày à!
Trần Thanh trừng mắt nhìn hắn.
-Tiêu cái gì mà tiêu, ngươi ăn của ta, ở của ta, còn tiêu cái gì nữa. Cái này để ngươi đi mua đất.
Phương Bảo Địa ngơ ngác.
-Đất gì?
Trần Thanh chỉ qua hướng bên trái.
-Cạnh bên còn một mẫu đất trống, trước đây ta muốn mua nhưng trưởng thôn không chịu bán. Ngươi tự tìm cách mua đi, rồi cho mấy người ngoài đó dựng tạm chỗ ở. Đợi vài hôm nữa gọi người đến xây dựng, về sau thuộc hạ của ngươi cứ ở bên kia.
Phương Bảo Địa tấm tắc khen.
-Thanh Thanh thật thông minh, được rồi, để ta đi!
Trần Thanh không hề lo lắng tên này sẽ thất bại trong việc mua mảnh đất kia. Vừa nhìn cũng biết tên này không đơn giản, “trị” một lão trưởng thôn quê mùa hẳn là không có gì khó khăn. Chắc hẳn mẫu đất đó sẽ vào tay tên này thôi.
Thấy Phương Bảo Địa định đi, Trần Thanh nói tiếp.
-Ngươi nói muốn chuyển cái chỗ gì mà “giao dịch” của ngươi đến đây. Cho dựng cái đó bên kia luôn đi, đừng có mà đem vào Đào Viên Cư của ta.
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Được, đều theo ý đệ.
Phương Bảo Địa vừa ra ngoài, một lúc sau lại trở lại, Trần Thanh thắc mắc.
-Chẳng phải kêu ngươi đi mua đất sao, ngươi đứng đây làm gì?
Phương Bảo Địa khoát tay
-Huynh bảo thuộc hạ đi rồi, bọn hắn tự có cách, không cần chúng ta phải lo lắng.
Nhìn thấy tờ ngân phiếu còn nguyên trên tay Phương Bảo Địa, Trần Thanh sửng sốt.
-Ngươi không đưa bạc cho hắn, hắn mua bằng gì?
Phương Bảo Địa cẩn thận gấp tờ ngân phiếu rồi nhét vào người, đây là số tiền đầu tiên Thanh Thanh cho hắn, có giá trị kỷ niệm, hắn phải giữ kỹ mới được. Nên hắn chỉ bâng quơ nói với cậu.
-Không có gì. Vài đồng bạc lẽ, tên kia hẳn là có rồi. Tiền này cứ để huynh giữ lại.
Trần Thanh gật đầu. Là cậu tính sai, mấy kẻ danh môn đệ tử như bọn người này, còn thiếu vài đồng bạc của cậu sao. Thế là cậu liền xòe tay ra trước mặt Phương Bảo Địa, hất cầm.
Phương Bảo Địa nhìn cái tay trắng nõn trước mặt mình, ngước mắt nhìn lên Trần Thanh. Thấy Trần Thanh đang cười tủm tỉm nhìn mình, tên này mừng như điên mà nắm chặt lấy tay cậu.
-Thanh Thanh, đệ…
Chưa để hắn nói hết câu. Trần Thanh đã hất văng tay hắn ra, nhăn mày.
-Trả ngân phiếu lại đây!
Phương Bảo Địa trợn tròn mắt, không tin.
-Cái này đệ cho huynh mà, không phải đệ cũng có rồi sao?
Trần Thanh trừng hắn.
-Ta đưa ngươi để mua đất, ngươi không dùng thì trả lại đây. Nói nhiều vậy làm gì.
Phương Bảo Địa mếu máo.
-Nhưng huynh không có bạc trong người. Đệ cho huynh chút ít bỏ túi đi.
Trần Thanh khịt mũi.
-Đừng có xạo. Đưa đây lẹ lên.
Trong ánh nhìn sắc bén của Trần Thanh. Phương Bảo Địa đành buồn bả rút tờ ngân phiếu trong người ra. Đúng là hắn có “quỹ đen” khác, nhưng mà nó đâu giống, đây là ngân phiếu của Thanh Thanh đưa mà. Sao đệ ấy nhẫn tâm như vậy.
Mặc kệ ánh mắt đáng thương của Phương Bảo Địa, Trần Thanh giật tờ ngân phiếu trong tay hắn. Hừ một tiếng.
Đừng có mà giả bộ đáng thương. Cậu biết tỏng trong bụng người này nghỉ gì. Đưa tiền cậu xong lại thấy tiếc, định “bòn rút” cậu lại chứ gì. Quả nhiên là gian thương mà. Nhưng hắn ta đừng có mà mơ. Xấp tiền dày cộm của hắn đã bị cậu giấu vào trong không gian, cho dù hắn có đào ba tấc đất cái nhà này lên cũng đừng mơ mà kiếm lại được. Tiền đã vô tay Trần Thanh này, chết cũng không nhả ra.
Chỉ trách chuyện mua mặt nạ năm xưa đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng Trần Thanh, khiến hình tượng Phương Bảo Địa trong lòng cậu “nặng mùi tiền bạc”. Nhưng lời Trần Thanh cũng không hẳn là sai, tên “Phương thần rèn” này trong giang hồ nổi tiếng miệng lớn, chuyên lấy giá “cắt cổ” với khách hàng. Nay bị Trần Thanh “lột sạch tiền” cũng xem như là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” thôi.