[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 85: Cứ dính nhau như vậy, ổn chứ?




Phân phó được một lúc, Trần Thanh cũng mệt tim, bèn ra lệnh cho mấy người kia tiếp tục công việc của mình. Hạ nhân vội cúi chào hai người, rồi cung kính lui ra ngoài. Đợi cửa chính khép lại, Trần Thanh theo thói quen ngả dựa ra lưng ghế sau.

Sực nhớ là bên cạnh vẫn còn người, cậu vội thẳng lưng lại, nhìn qua bên cạnh.

-Bây giờ ngươi muốn làm gì?

Phương Bảo Địa cười dịu dàng.

-Công việc hiện tại của huynh đã xong. Thời gian sắp tới có thể ở cạnh đệ.

Trần Thanh nhăn mày.

-Cạnh ta làm gì?

Bảo Địa cười.

-Tất nhiên ở cạnh bảo vệ đệ rồi. Hạ nhân của huynh vài ngài nữa mới đến, mấy ngày này huynh không có gì làm.

Trần Thanh do dự.

-Ta nghĩ buổi sáng không có ai dám giết người đâu. Ngươi cũng không cần phải bên ta cả ngày.

Phương Bảo Địa lắc đầu.

-Đệ sai rồi. Bọn người của “Huyết Sát” không sợ trời không sợ đất, chỉ nhận bạc làm việc. Để bọn hắn biết được huynh không cạnh đệ, thì chúng quan tâm cái gì là ban ngày hay ban đêm, tuyệt đối sẽ ra tay.

Trần Thanh thở dài khổ sở. Xem đi xem đi, năm xưa thiếu niên ngông cuồng, để giờ cậu phải nhận tội. Về sau không lẽ cứ phải phòng trước phòng sau như vầy mà sống, có để người ta an ổn không hả.

Thật ra cậu từng nghĩ đến một cách khác, đó là trốn trong không gian một thời gian, chờ bên ngoài đã quên cậu đi thì đến một nơi khác, cải danh làm lại từ đầu. Nhưng cách này cậu không chọn.

Chưa nói đến việc hộ tịch của Đại Hạ chặt chẽ, muốn làm một thân phận mới không dễ dàng. Cậu cũng không chấp nhận công sức bấy lâu nay mình xây dựng phải hủy. Cậu mà trốn, Mỹ Thực Lâu cùng Đào Viên Cư sẽ thuộc về tay mấy người kia. Đó là chưa kể về sau cậu muốn sống ở Đại Hạ, cũng phải cụp đuôi làm người thường, tuyệt không được lộ ra bất cứ gì khác thường gây chú ý. Sống khổ sở như vậy, sống làm gì. Còn lại, không lẽ cứ mãi trốn trong không gian, con người là động vật quần cư, ở trong đó không đợi già chết, cậu cũng đã chán chết.

Cho nên bây giờ chỉ còn cách “dính” lấy tên này. Đợi khi nào hai tên trên cao kia “chán” cậu, thì lúc đó cậu mới có cơ hội khác. Nếu không thì tìm một ái nhân mới võ công cao cường, không biết mấy vị hiệp nữ giang hồ, có chịu cưới một tên trói gà không chặt như cậu không nữa.



Thế là những ngày sau đó, Trần Thanh có thêm một cái đuôi lò dò theo mình. Dù ăn uống hay ngủ nghỉ cũng dính chặt lấy nhau. Cũng may tên này còn biết điều, biết những lúc đi vệ sinh hay tắm rửa thì cách cậu ra. Nếu không thì Trần Thanh không biết mình có chịu nỗi không nữa, hay là bất chấp tất cả mà đuổi hắn đi cho rồi.

Cứ thế chờ đến lúc thuộc hạ của Phương Bảo Địa đến. Khắp Hồ gia thôn cùng những người thân quen của Trần Thanh đều biết cậu “đoạn tụ”. Và tình cảm của cậu và ái nhân rất tốt, lúc nào cũng dính sát lấy nhau.

Trần Thanh có khổ không thể tả, chỉ có thể trút giận vào Phương Bảo Địa.

Địa điểm: phòng ngủ của Trần công tử.

Vị trí: chính chủ đang ngồi uy nghiêm trên cái ghế lớn, kẻ ở “ké” đang ngồi khép nép trên cái ghế cạnh bên. Chịu trận.

-Ngươi nói ta là thuộc hạ của ngươi có “mấy đứa”, đó là mấy đứa đó hả????

Vừa nói Trần Thanh vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, ngoài đó đang lúc nhúc đứng một đám người, cơ hồ không thấy điểm cuối. Trần Thanh hối hận, lẽ ra cậu phải biết chứ, lúc cầm xấp tiền khổng lồ của tên này cậu phải tính đến chứ. Làm gì có chuyện gì “ngon ăn” như vậy được. Nuốt tiền của tên nào đâu dễ trôi như vậy được, chưa gì đã nghẹn một cục giữa họng rồi này.

Phương Bảo Địa khúm núm, dè dặt nói.

-Cũng không nhiều lắm đâu, có vài trăm người à.

Trần Thanh nạt.

-Vậy mà còn không nhiều. Rồi chỗ đâu mà cho họ ở, ai nấu ăn cho họ, ngươi nấu ăn à? Đào Viên Cư ta không chấp nhận chứa họ đâu, ngươi cùng người của ngươi đi chỗ khác đi.

Phương Bảo Địa hết hồn, vội nói.

-Không sao, không sao. Không có chỗ ở đệ cho mấy đứa nó ngủ ngoài trời cũng được, tụi nó quen rồi. An toàn của đệ quan trọng nhất, để tụi nó ở lại bảo vệ đệ sẽ tốt hơn.

Trần Thanh hất bàn tay đang cố nắm chặt tay mình ra, trừng mắt.

-Đừng lẻo mép. Ngươi xem họ là gì, cho họ nằm ngoài trời như vậy, ngươi có còn là người không vậy hả?

Phương Bảo Địa hối lỗi.

-Huynh xin lỗi…

Trần Thanh chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, tức giận nói với hắn.

-Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm?

Phương Bảo Địa gục đầu.

-Huynh thấy cũng ít người mà…

Quả thật trong mắt Phương Bảo Địa, số lượng thuộc hạ bên ngoài không nhiều. Thuộc hạ của hắn đa phần để lại trong phái, chỉ gọi những kẻ thân thuộc đi theo. Nhưng ai bảo trấn Trì Giang này quá nhỏ, đột ngột xuất hiện vài trăm người hiển nhiên sẽ làm “dân quê” như Trần Thanh hết hồn.

Nếu Trần Thanh biết suy nghĩ của Phương Bảo Địa, hẳn không để yên cho hắn ta. Cái gì mà “dân quê” như cậu, tên này không biết quá khứ huy hoàng của cậu nên mới dám nói như vậy. Cậu từng sống trong một thành phố mấy chục triệu người, tên cổ nhân xưa lắc như hắn biết cái gì mà nói.

Mà chuyện giật mình khi có nhiều người trong nhà mình như này, liên quan méo gì với việc quê hay không quê. Tên này không lo mắm muối nên mới trơ mặt như vậy, cậu đây bận trăm công nghìn việc, hắn so được à.

Thấy Trần Thanh đã giận đến không gì để nói, Phương Bảo Địa dè dặt đặt một hộp gỗ lên cái bàn trước mặt cậu, bộ dạng hối lỗi.

-Đừng giận nữa mà. Huynh cũng biết bọn ngoài đó tốn kém. Đệ xem nhiêu đây đã đủ lo cho chúng chưa.