Thấy hạ nhân hết nhìn mình lại nhìn kẻ kế bên, bộ dáng xem chừng bị kinh hách lắm. Trần Thanh nghi ngờ. Mấy người này có bao giờ sợ cậu như vậy đâu, không lẽ là do người ngồi kế.
Thắc mắc, cậu bèn xoay qua nhìn Phương Bảo Địa. Trần Thanh vừa xoay đầu, sát khí nãy giờ vẫn bao trùm bọn hạ nhân biến mất, Phương Bảo Địa quay qua nhìn Trần Thanh, cười toe toét. Nhận thấy khí lạnh quanh mình đã không còn, mấy hạ nhân thở phào nhẹ nhõm, vài người nhát gan hai chân đã run rẩy liên tục, phải cố bám vào người cạnh bên mới không quỳ sụp xuống.
Bọn họ cung kính chào hai người đang ngồi phía trên, thái độ thành khẩn.
-Ra mắt thiếu gia. Ra mắt…
Hạ nhân định chào Phương Bảo Địa, nhưng không biết phải xưng hô sao cho đúng. Đối phương dám ngồi ngang hàng thiếu gia, xem chừng thân phận không thấp. Bọn họ chưa gặp người này bao giờ, không biết hắn là ai. Hắn cũng không thể là thân nhân của thiếu gia, bởi thiếu gia từng nói ngài tứ cố vô thân, thân thích đã không còn. Vậy người này là ai?
Thấy hạ nhân cứ nhìn Phương Bảo Địa, xong nhìn qua mình dò hỏi. Trần Thanh thở dài, thôi vậy, chuyện gì đến cũng đến. Cậu bèn nói với họ.
-Đây là ái nhân của ta, tên gọi Phương Bảo Địa. Về sau các ngươi cứ gọi là Phương công tử.
Đám hạ nhân sửng sốt. Thiếu gia nói người này là ai? Là ái nhân của ngài? Nếu tai bọn họ không có vấn đề, thì hẳn thiếu gia vừa nói với bọn họ là ngài đoạn tụ, và đã có ái nhân?
Ánh mắt cảnh cáo của Trần Thanh lướt qua, bọn người này càng cúi thấp đầu hơn nữa. Trong lòng xem chừng đã hiểu. Hóa ra là vậy, thảo nào cho dù có ai muốn mai mối cô nương nhà nào, thiếu gia cũng xa gần từ chối. Từ trước đến giờ cũng chưa từng đi “hưởng lạc” hay quấn quýt với bất kì nữ nhân nào. Nên biết mấy người có tiền như thiếu gia, trong nhà ít nhất cũng có vài ba nô tì làm ấm giường, ai như thiếu gia cứ một mình ra vào, mọi chuyện đều tự làm lấy.
Trước đây bọn họ còn thắc mắc, cũng tự giải thích là thiếu gia ngài khiêm tốn, không khoa trương tỏ vẻ. Nhưng xem ra trước đây bọn họ lầm rồi. Cái gì mà giữ mình trong sạch chứ, chẳng qua người ta chưa tìm được chân ái thôi. Mà đối tượng chân ái của người ta còn là nam tử, nên hơi khó kiếm. Bây giờ kiếm được rồi, không phải vội vã thông báo cho họ sau. Mới mùng một tết đã vội báo chuyện hỉ rồi, xem chừng là muốn cả năm tình ý sâu nặng đây mà. Người cũng đã dọn vào đây từ lúc nào, chỉ trách họ quá vô tâm, không biết để ý chuyện riêng của ngài.
Bọn hạ nhân tự suy diễn, rồi vẽ nên diễn biến tâm lý cho Trần Thanh. Cuối cùng cảm khái thiếu gia mình quá đáng thương. Hèn gì ngài ấy “biến thái” như vậy, hóa ra là do tâm lý bị kiềm hãm mà. Ai chẳng biết đoạn tụ không dễ dàng, dẫu Đại Hạ không kì thị “long dương chi phích” ( đồng tính ), hoàng đế hiện tại cũng có mấy nam phi, nhưng dù sao chuyện “đoạn tử tuyệt tôn” này cũng không được ủng hộ. Thiếu gia hẳn phải trãi qua giày vò tâm lý lắm mới thông báo cho bọn họ. Hẳn là rất mong nhận được sự ủng hộ của họ đây.
Mấy người này tự suy diễn, rồi tự xót thương cho Trần Thanh. Ánh mắt nhìn cậu cũng dịu dàng hơn hẳn.
Trông thấy ánh nhìn của mọi người, Trần Thanh sửng sốt. Cậu chỉ thông báo chuyện riêng thôi mà, mấy người này cớ gì nhìn cậu như vậy, như thể cậu đáng thương lắm vậy.
Trong ánh mắt khó hiểu của Trần Thanh cùng ánh nhìn thích thú của Phương Bảo Địa. Mấy hạ nhân hành lễ thêm một lần nữa, bộ dáng vô cùng tích cực.
-Ra mắt Phương công tử!
Phương Bảo Địa hài lòng, gật đầu.
-Ta nhiều lần nghe Thanh Thanh nói. Em ấy rất hài lòng với sự phục vụ của các người. Về sau cũng phải nên như vậy, phục vụ em ấy cho tốt. Hai ta sẽ không bạc đãi các người.
Rồi hắn nói tiếp.
-Không cần phải rắc rối như vậy. Các ngươi gọi em ấy là thiếu gia, cứ gọi ta là đại thiếu gia là được rồi.
Trần Thanh ngồi kế bên tức muốn hộc máu, nhưng ngại vì đang ở trước mặt hạ nhân. Cậu đành phải giữ bình tĩnh, cắn răng nhịn xuống.
Tên này hay nhỉ, vừa đến đã dám đánh phủ đầu cậu, đây là có ý gì đây. Cậu thiếu gia, hắn đại thiếu gia, không phải là đè trên cậu một nấc sao. Mà cậu bảo hạ nhân gọi hắn Phương công tử, ý tứ cũng là tạo khoảng cách, để về sau muốn “chia tay” cũng dễ. Tên này hay rồi, không xem lời cậu ra gì, bảo bọn họ đổi giọng gọi đại thiếu gia ngay. Trước khi nói, có dám dòm mặt mũi cậu một cái không hả.
Còn bọn hạ nhân cũng hay, vừa nghe hắn ta bảo thế, đã cung kính gọi ngay một tiếng đại thiếu gia. Xem chừng cảnh cáo hôm trước của cậu là đùa vui rồi, đây là muốn ép cậu “lập uy” một lần nữa sao.
Thật ra Trần Thanh oan uổng mấy người hạ nhân rồi. Bọn họ đương nhiên vẫn sợ cậu. Nhưng ai bảo sát khí trên người Phương Bảo Địa quá nặng. Hắn ta chỉ cần tùy ý phóng sát khí ra, có cho bọn họ mười lá gan cũng không dám trái ý hắn. Hơn nữa xem xưng hô kìa, hắn vậy mà còn thân thiết gọi thiếu gia là Thanh Thanh, xem chừng tình cảm của cả hai rất thân thiết. Gọi hắn một tiếng đại thiếu gia thì thua thiệt gì. Dù sao xem khí chất hay ngoại hình, thiếu gia họ chỉ có thể nằm ở dưới. Vị trí trên giường đã thua thiệt, thì vị thế xưng hô ngoài miệng quan tâm làm chi.
Nếu Trần Thanh có thể đọc được tâm lý bọn hạ nhân này, biết trong đầu họ đã phán cậu là bên bị đè, hẳn sẽ tức trào máu, rồi kéo họ ra đánh một trận nhớ đời. Nhưng cậu chưa đạt đến cảnh giới xuất thần đó, nên cậu chỉ có thể trút giận lên đầu Phương Bảo Địa, cho rằng hắn ta gian xảo nắm bắt tâm lý hạ nhân, mưu đồ đè đầu cưỡi cổ cậu. Trong ánh nhìn sắc lẹm của Trần Thanh, Phương Bảo Địa tròn mắt vờ vô tội. Trần Thanh liếc hắn một lúc cũng mỏi mắt, liền trừng ngược trở lại hạ nhân. Lạnh lùng.
-Được rồi. Về sau Phương công tử sẽ trụ ở nhà chính, các ngươi cũng không cần phải quan tâm gì.
Rồi cậu quay sang Phạm Hưng.
-Khoảng ít lâu nữa hạ nhân của Phương công tử sẽ đến trụ ở Đào Viên Cư. Hưng thúc tranh thủ sắp xếp phòng ở cho họ. Đãi ngộ như những hạ nhân khác, thúc nhớ lưu ý đấy.
Phạm Hưng vội xác nhận, hứa sẽ lo cho những người kia chu toàn. Trong lòng không quên cảm khái tình cảm của thiếu gia và đại thiếu gia quá tốt. Ngay cả hạ nhân cũng dọn đến ở cùng, hẳn là hai người có suy nghĩ bách niên giai lão. Ông cũng mong thiếu gia hạnh phúc, thầm cầu chúc hai người trăm năm đầu bạc.