Chờ ăn sáng xong, không cần Trần Thanh nhắc nhở, Phương Bảo Địa đã tự giác đứng dậy thu dọn chén đĩa bẩn. Rồi đặt vào rổ tre bên ngoài theo hướng dẫn của cậu. Thấy đối phương thức thời như vậy, Trần Thanh gật đầu, ừm có tương lai, về sau làm sai vặt cho cậu được.
Bởi Mỹ Thực Lâu đang nghỉ tết, nên hôm nay Trần Thanh không phải nấu mười món hàng ngày, buổi sáng cũng dư ra một khoảng thời gian lớn. Thế là cậu có ý định ra ngoài đi dạo, sẵn thăm mấy cây đào của mình. Mấy cây này đã trổ hoa rất lâu rồi, lại chưa có dấu hiệu kết quả, xem chừng chủng loại này sau khi được linh tuyền cải tạo đã thay đổi, không biết ra quả có giống như những cây đã trưởng thành trong không gian. Nên biết trong không gian tùy thân, mỗi màu hoa lại ra một loại quả khác nhau, rất đặc biệt.
Thấy Trần Thanh chuẩn bị ra ngoài, Phương Bảo Địa vội ngăn lại.
-Thanh Thanh à, đệ không định giới thiệu huynh với mọi người sao?
Trần Thanh trơ mắt nhìn hắn, não chưa vận hành kịp.
-Giới thiệu, giới thiệu cho ai?
Thấy Trần Thanh đã quen với xưng hô “Thanh Thanh” của mình, Phương Bảo Địa đắc ý. Quả nhiên để theo đuổi được vợ, lì mặt là phương pháp tốt nhất, bằng hữu của hắn quả nhiên đáng tin, về sau nếu hắn ta muốn cầu cạnh mình rèn gì nữa, sẽ bớt cho hắn ta vài lượng bạc mới được.
Dù đắc ý như thế nào, trên mặt Phương Bảo Địa vẫn rất thành thật.
-Giới thiệu huynh với hạ nhân của đệ. Về sau huynh sẽ ở đây mà, phải cho họ biết mặt chứ.
Trần Thanh nhăn mày, đúng là cậu chưa kịp nghĩ đến việc giới thiệu tên này với người khác. Tưởng tượng cảnh bản thân “come out” đột ngột như vậy, Trần Thanh hơi mất bình tĩnh. Cho nên, cậu cố tìm cách kéo dài.
-Đợi vài bữa nữa đi. Dù sao giờ còn sớm.
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Sớm đâu. Mặt trời chiếu tới mông luôn rồi. Từ hôm nay huynh sẽ ở lại đây luôn, đâu thể “lén lút” trong đây thế, huynh cũng đâu phải mỹ nhân để “kim ốc tàng kiều” đâu.
Nghe tên này nói, Trần Thanh rất muốn ói hết bữa sáng ra trả cho hắn ta. Tên này nói mà không biết ngượng mồm.
Ừ thì bề ngoài hắn ta cũng khá đẹp trai đấy, nhưng một thằng đực rựa lại so sánh mình với mỹ nhân, còn bảo cậu lén lút với hắn. Dây thần kinh xấu hổ của tên này là ai cắt đứt vậy, làm ơn nối lại giùm.
Chưa để Trần Thanh tiêu hóa xong niềm “xúc động” mà mình mang đến, Phương Bảo Địa đã tiếp lời.
-Dù sao cũng phải gặp mặt. Thôi thì đệ cho họ gặp huynh sớm đi, cũng tiện cho huynh ra vào bảo vệ mọi người.
Có thể nói Phương Bảo Địa nắm bắt tâm lý Trần Thanh rất chuẩn. Vừa nghe hắn nói xong, cậu chỉ cân nhắc một chút đã gật đầu đồng ý.
Thế là cậu đi đến một góc nhà, giật mấy dây chuông, gọi hạ nhân đến nhà chính có việc phân phối.
Chờ lúc quay lại nhìn Phương Bảo Địa, Trần Thanh có xúc động hộc máu. Cái tên này thừa lúc cậu loay hoay với đống dây chuông, đã nhanh chân chuyển thêm một cái ghế dựa vào chính điện, thành hai ghế lớn đối diện cửa lớn. Hành động của tên này như đang tuyên bố với mọi người: nhà chính nay đã khác xưa, xuất hiện thêm một chủ nhân nữa rồi.
Nhưng hành động của đối phương cũng hợp lí, dù sao hắn ta cũng mang tiếng là tình nhân của mình, cậu đâu thể cho hắn đứng sau lưng, hay ngồi ở ghế thấp được. Nên Trần Thanh chỉ trừng hắn cùng hai cái ghế kia một lúc, rồi im lặng ngồi vào một cái to hơn, cao hơn. Nội tâm Trần Thanh ngạo kiều: Hừm, dù cho ngươi ngồi song song thì thế nào, cái nhà này cậu vẫn là to nhất.
Thấy hành động của Trần Thanh, Phương Bảo Địa không có ý kiến gì, chỉ hí hửng ngồi vào cái ghế cạnh cậu, chờ đợi hạ nhân đến.
Liếc nhìn người cạnh mình, Trần Thanh tức giận. Tên này ngồi thì ngồi thôi, vui vẻ như thế làm gì thế hả. Đã vậy ngồi ghế thấp mà còn không biết thân biết phận, còn dám cao hơn cậu một khúc. Bộ to con là ngon sao, chẳng qua bây giờ cậu còn nhỏ, chờ thêm vài năm “phát dục thành công”, tuyệt đối đè trên hắn một cái đầu.
Trong tiếng phỉ nhổ âm thầm của Trần Thanh, hạ nhân của điền cư đã đến. Từ bên ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính.
-Bẩm thiếu gia. Chúng thuộc hạ cầu kiến.
Trần Thanh điều chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nói.
-Cửa không khóa. Đẩy vào đi.
“Két”
Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy vào, hạ nhân của điền cư cũng lục đục đi vào. Do cậu kéo tất cả dây chuông, nên toàn bộ hạ nhân đã tập trung tại đây.
Nhìn thấy hai người đang ngồi trong nhà chính, hạ nhân sửng sốt.
Một người là thiếu gia bọn họ đã quá quen thuộc rồi. Nhưng người còn lại là ai?
Chăm chú quan sát người này, đến khi Phương Bảo Địa quét mắt tới, bọn hạ nhân vội cụp mắt, trong lòng bất giác run sợ.
Chẳng trách mấy người hạ nhân phản ứng dữ dội như vậy. Phương Bảo Địa bây giờ tuyệt đối không phải là cái kẻ mà mấy phút trước bất chấp mặt mũi đùa cợt Trần Thanh.
Phương Bảo Địa dù sao cũng là Trưởng lão của đại môn phái Nam Hồng Sơn, danh tiếng trong giang hồ không hề nhỏ. Cũng may bọn người trong phòng hiện giờ không rành chuyện giang hồ, nếu bọn họ mà có chút thông tin, tuyệt đối không dám đứng thẳng mà đánh giá hắn như vậy đâu. Nhưng cho dù không rõ thân phận của hắn, thì khí chất hiện tại của Phương Bảo Địa cũng làm bọn họ sợ run rồi.
Chỉ thấy ánh mắt hiện tại của hắn lạnh tanh, dùng ánh mắt như xem rác rưởi mà nhìn bọn họ. Chạm phải ánh mắt của hắn, bọn họ cảm thấy mạng mình rẻ mạc, chỉ cần một lời không hợp thì sẽ bị đối phương “hái” lấy. Trên tay Phương Bảo Địa thấm không ít máu người, nên chỉ cần hắn nghiêm túc, sát khí thoát ra cũng khiến cho bọn hạ nhân sợ run. Thái độ với hắn bất chợt kính cẩn hơn hẳn, thậm chí còn có xu hướng vượt qua vị thiếu gia đã bị gán mác “khát máu” của mình.