Khi cuộc thảo luận của cả hai đã đến hồi kết, thì trời bên ngoài cũng dần sáng. Trần Thanh sau khi đã nắm chắc tình hình, không khách khí đuổi Phương Bảo Địa ra ngoài.
-Sáng rồi, mời ông chủ Phương rời đi thôi.
Phương Bảo Địa như không nghe thấy lời cậu, tự nhiên cứ như ở nhà mà đi lại cái giường lớn trong phòng, ngả người nằm lên trên, thầm cảm khái độ mềm mại dưới thân, hắn chống lại ánh mắt đang trừng lớn của người kia, nhẹ nhàng nói.
-Ta buồn ngủ rồi, ngủ ở đây một lát.
Trần Thanh đương nhiên không đồng ý.
-Ta không hoan nghênh, mời ngài đi về nhà mình mà ngủ. Đây là chỗ của ta.
Phương Bảo Địa trợn tròn mắt, bộ dáng sửng sốt.
-Không phải cũng đã là chỗ của ta sao?
Trần Thanh nghiến răng.
-Ta chỉ hứa sẽ cho ngươi ở lại đây, nhưng không nói là sẽ ở chung phòng với ta. Phía dưới còn một phòng trống, ngươi cứ dọn đến đấy mà ở.
Phương Bảo Địa lắc lắc ngón tay trỏ trước mặt Trần Thanh.
-Trần công tử sai rồi. Nếu chúng ta đã công bố là tình nhân, tất nhiên phải ở chung. Tách ở riêng như vậy khác nào lộ bí mật.
Trần Thanh xem như không mà nói.
-Chỉ là “diễn” cho người ngoài xem, không nhất thiết phải như vậy.
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Sao vậy được. Đối thủ của công tử cũng đâu phải dạng tầm thường. Đâu phải trước khi “viếng thăm” công tử sẽ báo một tiếng. Ta ở xa ngài như vậy, lỡ có gì sao ứng phó kịp. Nói gần thì, lỡ ngày mai có thêm một sát thủ ghé thăm, ta cũng không kịp mà cứu ngài đâu.
Trần Thanh cố gắng khống chế bản thân không làm gì quá đáng, sau một lúc kiềm chế, cậu thỏa thuận.
-Được, để ta bảo hạ nhân sắp xếp thêm một cái giường ở đây, để ông chủ Phương đây ngủ.
Phương Bảo Địa “cắn” không buông.
-Không được. Vậy cũng không an toàn. Ta thấy chúng ta hay là cứ ngủ chung một giường đi.
Rồi hắn nhìn cậu, bộ dáng nửa đùa nửa thật.
-Chúng ta đều là nam nhân. Ngủ chung một giường có vấn đề gì đâu. Hay là công tử ngài…ngại?
Rồi hắn nhìn từ trên xuống dưới cậu một lần, bộ dáng thành thật.
-Công tử cứ yên tâm, ta tuyệt đối không có hứng thú gì với ngài đâu.
Bị tên này đánh giá, Trần Thanh bây giờ chỉ muốn chém chết hắn mà thôi. Nói cứ như thể cậu thèm khát hắn lắm vậy đấy. Lại còn cái gì mà không có “hứng thú” với cậu? Bộ cậu xấu xí lắm sao?
Ngủ chung giường với con trai thì có ngại gì chứ, trước đây lúc còn khó khăn, nhà trọ tập thể mười mấy người ở chung Trần Thanh còn ở được. Thì huống gì bây giờ chỉ ngủ chung trên một cái giường lớn.
Nhưng Trần Thanh này cũng có chỗ không bình thường, cậu thích nghi tốt, nhưng nếu có điều kiện thì sẽ cho phép bản thân “buông thả”. Ý thức lãnh địa của cậu rất cao, lúc khó khăn thì cậu còn nhịn được, đằng này bây giờ đã giàu “nức đố đổ vách” như vầy, cậu sao lại nhịn nhục mà ngủ chung người khác được chứ. Đó là chưa kể cậu còn mang trong mình bí mật không gian, tên này cứ lởn vởn trước mặt thì cậu không đảm bảo có ngày mình lơ là bị lộ đâu.
Trần Thanh biết tên này nói cũng có lí. Nên biết nếu không phải lúc nãy tên này đến kịp, thì lưỡi kiếm của tên sát thủ kia đã cắt lìa đầu cậu rồi. Có hắn cạnh bên, xem như cậu có thêm một bảo tiêu cao cấp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Thanh quyết định xem như cậu thuê “vệ sĩ tùy thân” vậy, lại còn không tốn tiền, cứ xem như mình được lời đi.
Trần Thanh tìm vui trong khổ, tự động viên bản thân. Chỉ tiếc về sau khi cậu biết rõ thân phận của tên này, cũng biết với thế lực của hắn, điều động người bảo vệ xung quanh tuyệt đối không có chuyện để sát thủ lọt lưới ám hại mình, đã tức giận đến muốn hộc máu. Cho ngươi ngây thơ, cho ngươi nhẹ dạ, dắt sói vào nhà. Con sói này đã vào được phòng cậu, còn leo được lên giường cậu, đừng có mơ mà đuổi nó xuống.
Sau này cứ mỗi lúc cậu nhớ lại chuyện này, đều sỉ vả Phương Bảo Địa nham hiểm, lừa gạt cậu. Tên kia cũng cười hề hề cam chịu, chỉ có một lần trong lúc đang “vận động”, vì hứng chí mà trả lời: “Có lợi không biết chiếm, chồng em đâu có ngu vậy được!”.
Nói đến cùng chỉ trách hiện tại Trần Thanh còn là “trai thẳng”. Cậu không có cái giác quan phát hiện nguy hiểm, hoặc ít nhất là có chút ít lòng nghi ngờ nào đó với Phương Bảo Địa. Trong mắt cậu, hai nam nhân nếu không phải là kẻ thù, thì chỉ có thể làm bằng hữu. Thân nhất là xem nhau như anh em. Trong đầu cậu, việc Phương Bảo Địa năm lần bảy lượt “đeo” theo mình, chỉ có thể là hắn ta muốn chiếm lợi ích nào đó từ cậu. Và điều này ở giới hạn nào đó cậu chấp nhận được, dù sao cậu cũng đang lợi dụng hắn ta mà. Nhưng Trần Thanh không biết rằng, Phương Bảo Địa đúng là muốn chiếm lợi cậu thật, nhưng là chiếm lợi trên giường. Thiện tay.
Quay lại hiện tại, thấy Trần Thanh đã đồng ý, Phương Bảo Địa thuận nước làm tới.
-Trần công tử à, chúng ta có nên bàn chút về vấn đề xưng hô không. Dù sao đã là tình nhân, cũng không thể cứ công tử này, ông chủ nọ.
Trần Thanh đã leo lên giường nằm cạnh hắn, trùm kín chăn chuẩn bị đi vào giấc ngủ, tâm trí mơ màng, cậu hỏi.
-Xưng hô?
Phương Bảo Địa gật đầu liên tục, xoay qua nhìn cậu.
-Ta thấy mấy bằng hữu của ta đều gọi nhau là tướng công và nương tử, hay chúng ta cũng gọi như vậy.
Trần Thanh nhếch mép lên, liếc qua nhìn hắn.
-Ngươi làm nương tử?
Phương Bảo Địa cười hề hề.
-Ngẫm lại cũng không thích hợp. Hai nam nhân sao lại gọi như vậy được. Không hay, không hay. Hay ta gọi công tử là “bảo bối”?
Khi thấy Trần Thanh có xu hướng “động tay chân”, Phương Bảo Địa vội đổi giọng.
-Nếu không gọi “cục cưng”, “Thanh nhi”, “Thanh Thanh”,…
Trần Thanh ném cái gối trong tay lên người Phương Bảo Địa, bộ dáng lạnh lùng.
-Kêu ta Trần Thanh.
Phương Bảo Địa bộ dáng tiu nghỉu, gật đầu.
-Ừm. Vậy ngài kêu ta Địa Địa đi.
Khóe miệng Trần Thanh giật giật, cái tên này thật biết cách làm cậu nổi điên. Địa địa, nghe cứ như cậu đang chửi thề đ- đ- vậy ( đu thêm nặng ), cậu điên mới theo ý hắn.
Thế là Trần Thanh kết thúc câu chuyện.
-Ta gọi ngươi Bảo Địa. Nín, ngủ!
Thấy Trần Thanh cũng đã thấm mệt, biết đối phương một đêm chưa ngủ đã chịu không nỗi rồi. Nên dù bản thân rất muốn nói chuyện tiếp, Phương Bảo Địa cũng biết điều mà nhắm mắt lại. Đến lúc này, cơn mệt mỏi do mấy ngày mấy đêm liên tục không ngủ nghỉ kéo đến, hắn ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi bên cạnh vang lên tiếng ngáy nhỏ, Trần Thanh bộ dạng như đã ngủ từ lúc nào, đột ngột mở mắt ra. Chăm chú nhìn người đối diện đang ngủ say với ánh mắt dò xét. Một lúc sau cậu nhắm mắt lại.
Thôi vậy, cho dù đối phương có kế hoạch gì, tình trạng cậu cũng đã tệ lắm rồi, cùng lắm thì mất mạng thôi. Cứ xem như cậu đánh cược một lần, nếu thắng thì thoát khỏi sự khống chế của triều đình, thua thì trả bằng mạng vậy. Nên mới nói cậu ghét cái xã hội vua chúa này, quyền lợi của con người trước hoàng quyền như rác rưởi. Nhưng đã đến đây rồi, cậu đành thích ứng thôi. Hi vọng cái tên nằm cạnh đủ khả năng như hắn “quảng cáo”.
Tự an ủi bản thân, nhịp thở cậu nhẹ nhàng rồi đều đều. Bộ dáng căng thẳng cũng dần thả lỏng. Trời ban mai se lạnh, cậu theo bản năng mà dịch sát vào nguồn nhiệt cạnh mình. Mùng một tết, cái tết đầu tiên ở thời đại này, Trần Thanh không phải cô đơn một mình.