Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Thanh giật mình khi thấy có người nằm cạnh. Rồi chợt nhớ lại nội dung nói chuyện hôm qua, cậu chậm rãi dậy, bước xuống giường rồi xuống dưới nhà tắm rửa. Khóa chặt cửa phòng tắm, cậu đi vào không gian. Vừa ngâm mình trong linh tuyền, Trần Thanh vừa nhăn mày cho sự bất tiện này. Trước đây mỗi lần muốn vào không gian, cậu chỉ cần đi vào bình thường, cần gì mà phải lo trước tính sau như bây giờ.
Nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, Trần Thanh thở dài nhận mệnh. Đợi tắm rửa sạch sẽ rồi, cậu thay một bộ đồ mới rồi ra ngoài. Giả vờ đổ nước ra sàn, sau khi chắc chắn mọi thứ không có sơ hở gì, cậu đẩy cửa.
“A!”
Trần Thanh hốt hoảng nhìn Phương Bảo Địa đang đứng lù lù trước cửa. Đưa tay ôm trái tim vì sợ mà đang đập liên hồi, cậu thật sự muốn đạp cho tên này mấy phát. Có biết hù dọa người lớn tuổi là tội ác không hả, lỡ gây ra mạng người tên này đền nổi không.
Cho dù cơ thể này chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng tuổi tâm lý của Trần Thanh đã trên ba mươi. Cậu tự thấy bản thân đã không còn trẻ để mà chơi mấy cái trò bất ngờ như vầy.
Phương Bảo Địa nhăn nhó nhìn Trần Thanh, bộ dáng khổ sở.
-Thanh Thanh, ta mắc ỉ- quá, cho ta vào lẹ!
Cái ca múc nước đang trong tay Trần Thanh lao thẳng vào mặt Phương Bảo Địa. Không thèm nhìn lại tên phía sau, cậu hầm hầm đi lên lầu.
Đệt m- tên Phương Bảo Địa, mới sáng sớm đã chọc cậu nổi điên. Cậu với hắn chưa thân thiết đến mức có thể nói chuyện thoải mái như vậy đâu. Người thời này không phải trang trọng lắm sao, không phải giữ kẻ lắm sao. Mấy cái chuyện đá- ỉ- không phải nên nói giảm nói tránh sao. Tại sao tên này không biết cái gì là lịch sự vậy hả. Cậu bắt đầu thấy hối hận khi cho hắn vào ở chung mình rồi.
Chờ đến lúc Trần Thanh đã mặc đồ xong, cũng đã đeo mặt nạ cẩn thận vào, thì Phương Bảo Địa cũng trở lên lầu. Bộ dáng hối lỗi.
-Thanh Thanh, xin lỗi. Lúc nãy tại ta gấp quá.
Trần Thanh không thèm ngó ngàng gì đến hắn ta, làm lơ mà cố gắng cột tóc của mình.
Dù đã đến đây lâu rồi, cậu cũng không quen với việc buộc tóc của thời đại này. Nhiều lúc cậu thật muốn cắt phăng mái tóc dài này, để tóc húi cua cho sướng. Nhưng người thời này xem cơ thể, tóc tai là của cha mẹ ban cho, cắt đi là bất hiếu. Cậu nhập gia tùy tục, đành phải cố gắng giữ lại nó. Và như thường lệ, mỗi sáng phải vật lộn một lúc lâu với đám tóc này.
Vừa cố gắng nắm phần tóc phía sau cẩn thận, Trần Thanh lạnh lùng trả lời.
-Gọi ta Trần Thanh.
Phương Bảo Địa gật đầu liên tục, nhưng không thèm trả lời cậu, mà tiến đến phía sau cậu, định cầm lấy đoạn vải buộc tóc.
Trần Thanh giật mình lùi ra xa, cảnh giác nhìn hắn ta. Phương Bảo Địa vội nói.
-Để ta giúp công tử buộc tóc, ta giỏi mấy chuyện này lắm.
Trần Thanh không thèm để ý hắn ta, vẫn tiếp tục tự thân vận động. Sau một lúc lâu cũng thành công cột chặt mái tóc phía sau lại được, tất nhiên vẫn là kiểu dáng cũ, buộc tạm sau đầu, cậu không cách nào nhét gọn chúng vào phát quan được.
( Phát quan: đồ giữ tóc cho nam nhân xưa, để trên đỉnh đầu )
Chuẩn bị cho mình đã sẵn sàng, Trần Thanh nhìn qua Phương Bảo Địa.
-Ngươi không thay đồ?
Như đã nói, Trần Thanh tên này quả thật chính là “nhân cách phân liệt”, quá khứ cậu nghèo xác nghèo sơ, từng phải ngủ cả gầm cầu và nhà trọ tập thể. Ấy thế mà đến lúc có chút tiền, lại mắc bệnh khiết phích.
Trần Thanh nhìn người đối diện với ánh mắt bất thiện. Nếu tên này mà dám mặc bộ đồ dơ đó tiếp tục đứng cạnh cậu, cậu méo thèm quan tâm cái gì mà ân cứu mạng hay “đối tượng hợp tác”, tuyệt đối đá hắn ra ngoài ngủ chung với mấy người hạ nhân.
Thấy Trần Thanh chuẩn bị giơ chân mình lên, Phương Bảo Địa làm mặt đáng thương. Đổi giọng thân thiết.
-Thanh Thanh, huynh không có đồ mặc, đệ cho huynh mượn một bộ được không?
Da gà Trần Thanh đã nổi lên tầng tầng lớp lớp, tóc sau ót cũng muốn dựng ngược. Cậu nạt người trước mặt.
-Ta nói gọi ta Trần Thanh.
Phương Bảo Địa gật đầu, nhưng hắn là dạng người “luôn luôn lắng nghe, còn lâu mới hiểu”, thế nên vẫn ngoan cố.
-Ừm. Thanh Thanh, đệ cho huynh mượn một bộ đi.
Trần Thanh trừng tên này một lúc, giơ ngón trỏ lên trước mặt, rồi nhẹ nhàng chỉ vào đống trang phục đang rơi vãi khắp sàn nhà. Cùng mấy thứ vỡ nát xung quanh,lạnh giọng.
-Nhờ ơn ngươi, trang phục của ta nếu không bẩn thì cũng thành vải vụn rồi.
Rồi cậu nói thêm.
-Phải nhờ ông chủ Phương đây dọn dẹp phòng giúp ta rồi. Một lát nữa lên ta muốn thấy mọi thứ về đúng vị trí.
Xoay người định ra ngoài, đột ngột cậu chợt quay lại nhìn Phương Bảo Địa. Không đợi tên kia kịp hí hửng vì tưởng mình đổi ý, cậu đã phán tiếp.
-Mấy vật dụng bị vỡ, phiền ông chủ Phương phải dọn dẹp và thay mới rồi. Ta sẽ bảo hạ nhân sắp xếp, chi phí sẽ đưa ngài xem qua.
Rồi không thèm nhìn hắn thêm một chút nào, thong thả đi xuống dưới nhà. Sau khi đặt đồ bẩn vừa thay ra vào một cái giỏ bên ngoài cho hạ nhân giặt giũ, liền lấy rổ nguyên liệu nấu ăn mà hạ nhân đã chuẩn bị vào trong. Chuẩn bị làm bữa sáng.
Nhìn theo Trần Thanh đi xuống dưới nhà, sau khi chắc chắn rằng cậu không hề có ý quay lại giúp đỡ mình. Phương Bảo Địa bật cười.
Hắn rất thích trêu Trần Thanh, nhìn bộ dáng tức không nói nỗi của đối phương khiến hắn rất thoải mái. Ai bảo cậu suốt ngày trưng ra vẻ mặt khó gần đó, để có thể “tấn công” được cậu, hắn phải phá vỡ cái mặt nạ da người kia trước. Vượt qua giới hạn mà cậu đặt ra, để một Trần Thanh chân thật hiện trước mặt hắn đã.
Vì thế, hắn cố tình chọc tức cậu, để cậu chửi hắn, mắng hắn. Để đến lúc cậu không còn xem hắn như những người bình thường ngoài kia, sẽ nhận ra hắn là đặc biệt với cậu.
Thở dài một cái cho con đường “truy thê” gian lao về sau của mình, Phương Bảo Địa đưa tay lên miệng làm còi thổi một cái. Một lát sau có một bóng đen nhảy vào phòng theo lối cửa sổ, cung kính dâng lên một bộc hành lí.
Nhận lấy bọc đồ, Phương Bảo Địa hài lòng ra dấu cho người kia đi ra ngoài. Nhưng tên kia chần chờ một lát, cuối cùng cắn răng hỏi.
-Trưởng lão, nhất định phải ở đây sao? Chuyện trong phái phải làm sao đây.
Phương Bảo Địa phì cười.
-A Kiên à. Ngươi đang nói cái gì vậy. Chuyện trong phái không phải còn sư phụ và các sư thúc sao.
Người gọi A Kiên lắc đầu.
-Sao nói vậy được. Chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão tất nhiên cần thiết, nhưng ai chẳng biết ngài là ứng cử cho chức chưởng môn đời kế. Giờ ngài ở lại đây, về sau…
Phương Bảo Địa trừng mắt nhìn A Kiên. Dáng vẻ bình thường cợt nhã chợt biến mất, trông vô cùng uy nghiêm, khiến người đối diện không tự giác ngậm chặt miệng.
-Về sau đừng để ta nghe mấy lời như vầy. Ai làm chưởng môn tiếp theo không liên quan đến ta. Sư phục ắt có chủ ý. Về sau ta sẽ ở đây cùng ái nhân của mình. Các ngươi cũng chuẩn bị đi, về sau các người cũng về đây sinh sống.
A Kiên tròn mắt.
-Trưởng lão, sao ạ?
Phương Bảo Địa cười xua tay.
-Được rồi, chỉ là chuyển đến một địa điểm khác thôi. Cũng không phải là ly khai bổn phái, ngươi không cần sửng sốt như vậy. Ta vẫn là trưởng lão của Nam Hồng Sơn, các ngươi vẫn là thuộc hạ của ta. Ta đã trình bày với sư phụ, người cũng đồng ý rồi.
Rồi Phương Bảo Địa tiến tới, vỗ nhẹ lên vai hắn.
-Cái ghế đó không dễ ngồi như vậy đâu. Thay vì đâm đầu vào chẳng biết chết lúc nào, thì cứ đứng bên rìa mà quan sát thôi. Ta tự có căn nhắc, các ngươi cũng không cần phải nhiều lời.
A Kiên nghiền ngẫm lời của hắn, rồi gục đầu.
-Thuộc hạ biết rồi. Thuộc hạ sẽ thông báo cho mọi người.
Phương Bảo Địa phì cười.
-Ta còn chờ ngươi giúp thông báo à. Ta đã nói hết cả rồi, hẳn bọn họ cũng sắp đến đây. Chỉ có ngươi vì dạo này phải liên tục theo sau Thanh Thanh, là không biết tin tức thôi. Giờ đi nghỉ ngơi đi, đợi bọn họ đến rồi đến trình diện phu nhân trưởng lão của ngươi. Thanh Thanh tính đa nghi, đừng để em ấy khó chịu gì đấy.
A Kiên thầm nghĩ trưởng lão nhà mình chưa gì đã khoe mẽ, đừng tưởng bản thân hắn không biết vị này còn chưa lừa được người ta vào tay đâu, đã vội Thanh Thanh này rồi Thanh Thanh kia, đã thế còn xưng hô “phu nhân trưởng lão” như chuyện đã rồi vậy.
Nhưng hiển nhiên hắn đâu dám cãi lại Phương Bảo Địa, liền cung kính xác nhận sẽ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón “phu nhân”.
Đến lúc chuẩn bị bay ra ngoài, giật mình thấy Phương Bảo Địa quay người lúi húi dọn dẹp phòng ốc, A Kiên há hốc mồm. Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy Phương trưởng lão phải tự mình làm việc như vậy, mấy thứ như này chẳng phải đều có đệ tử tạp vụ làm sao.
Trưởng lão là tinh anh của bổn phái, là đệ tử thân truyền của chưởng môn. Là nhân tài luyện võ trăm năm khó gặp. Đứng hàng thứ mười hai trên bảng xếp hạng giang hồ, danh vọng so với vài chưởng môn của các môn phái nhỏ còn cao hơn. Thật không ngờ, một trưởng lão mà mình luôn luôn kính trọng, vừa li khai bổn phái, đã phải lâm đến bước đường này. Sao có thể không khiến A Kiên đau lòng cho được.
Mang tâm lí bi thương, hắn vội chạy đến cạnh Bảo Địa, định giúp trưởng lão làm việc. Nhưng không đợi hắn động vào, Phương Bảo Địa đã hất tay hắn ra, lạnh giọng.
-Ngươi định làm gì?
A Kiên vội đáp.
-Trưởng lão, mấy việc như này cứ để ta. Trưởng lão ngồi xuống đi.
PHương Bảo Địa trừng mắt.
-Thanh Thanh bảo ta làm, ngươi giành cái gì. Hơn nữa đây là nhà của ta và Thanh Thanh. Không nhờ các ngươi hỗ trợ vào. Nhớ lấy, về sau cách xa nhà bọn ta ra.
Đến bây giờ nếu A Kiên không hiểu trưởng lão của hắn “thê nô” thì hắn sống uổng mười mấy năm nay rồi. Thầm tiếc rẻ nhìn trưởng lão nhà mình, A Kiên than thở, đây đúng là “thê quản nghiêm” trong truyền thuyết đây rồi. Năm xưa anh dũng đến thế, thật không ngờ ngày nay trưởng lão nhà hắn không chỉ đoạn tụ, mà còn đoạn tụ một cách vui vẻ như vậy. Quả nhiên không thể tin tưởng cái gì trên đời được.