Đúng vậy, cậu nhất định phải giành giật quyền lợi. Không thể để bản thân sa cơ đến mức đi làm “đàn em” cho kẻ khác. Vậy công sức cậu cố gắng bao ngày nay để làm gì. Sống mà phải lệ thuộc vào ai đó, cậu chết còn hơn.
Phương Bảo Địa vội xua tay.
-Không, ta sao dám yêu cầu công tử ngài làm thuộc hạ của mình. Ý ta là cái khác.
Trần Thanh thắc mắc.
-Cái khác? Cái nào khác?
Phương Bảo Địa không trả lời câu hỏi của Trần Thanh, mà còn hỏi ngược lại cậu.
-Chắc công tử cũng biết “sở thích” của hoàng gia chứ?
Trần Thanh cố nhịn cơn tức đang trào lên, trả lời qua loa.
-Hửm?
Phương Bảo Địa vẫn nói tiếp.
-Công tử có biết hoàng đế hiện tại có hai nam phi? Hay Quốc cửu đại nhân cũng nuôi không ít tiểu quan trong phủ.
Trần Thanh đơ mặt.
-Ta…có nghe đồn.
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Không phải đồn. Đó là thật. Người hoàng gia có đam mê đặc biệt với nam sủng.
Trần Thanh chợt thấy rợn óc.
Phương Bảo Địa tiếp lời.
-Lúc nãy công tử không đeo mặt nạ. Nhan sắc hiện tại của ngài không cần nói rõ, chắc hẳn giờ nào chi tiết đã được bẩm báo lên trên. Ngài nghĩ xem mấy tên kia sẽ làm gì?
Làm gì, còn làm gì nữa hả???? Trần Thanh hiện tại rất muốn ngửa mặt lên trần nhà mà phun lửa. Tại sao cậu lại lọt đến thời đại này chứ, cái thời đại mà “trinh tiết của nam nhân” cũng phải dè chừng mấy nam nhân khác nữa. Cậu biết bản thân mình đẹp quá mức cho phép, cũng biết thời đại này lưu hành đoạn tụ ( đoạn tụ: Gay ), cho nên mặc kệ ánh mắt khác người của kẻ khác, quyết tâm che mặt đến cùng. Thế mà bao công sức lâu nay lại “đổ sông đổ bể”. Che làm gì nữa hả??? Không lẽ bây giờ cậu phải bắt chước Chí Phèo mà rạch mặt hủy dung???
Thấy Trần Thanh đang có xu hướng bùng phát, Phương Bảo Địa vội xoa dịu.
-Không sao, không sao. Ta vẫn có cách.
Trần Thanh đã đứng trên bờ vực bùng nổ, nghe lời hắn liền cố gắng cầm cự vài tia lí trí mà hỏi.
-Cách gì?
Phương Bảo Địa nhẹ nhàng thả ra một trái bom.
-Ngươi trở thành nam nhân của ta, không phải là giải quyết hết sao.
Trần Thanh gầm lên.
-Ta không đoạn tụ!
Trần Thanh tự nhận mình rất “thẳng”, vô cùng “thẳng”. Dẫu chưa từng yêu đương, nhưng đối tượng “mộng xuân” của cậu luôn là những cô nàng ba vòng đạt “chuẩn”. Chưa hề có suy nghĩ theo hướng khác bao giờ. Thế mà bây giờ lại có một tên ngang nhiên kêu cậu “Ê, chơi G-y không mày”. Hỏi cậu làm sao bình tĩnh cho được. Đã vậy tên này còn làm vẻ mặt “thiếu đánh” đó, cậu mà không động thủ hắn lại tưởng hắn hay lắm.
Như cảm nhận được “sát khí” từ Trần Thanh, Phương Bảo Địa vội nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Cũng may mắn hắn nhanh chân, bởi hiện tại đang cắm trên cái ghế hắn vừa ngồi, là con dao vốn dĩ lúc nãy còn trên tay Trần Thanh. Lưỡi dao lóe sáng bởi ánh trăng, như đang cảnh cáo hắn ta giữ miệng cho cẩn thận.
Tâm tư Phương Bảo Địa xoay chuyển, lập tức chuyển thái độ sang phong cách nghiêm túc, cười xua tay với Trần Thanh.
-Công tử bình tĩnh đã nào. Ta cũng đâu phải đoạn tụ, chúng ta chỉ là giả vờ cho bên ngoài xem thôi.
Rồi không đợi Trần Thanh phản đối, hắn nói tiếp.
-Ngài nghĩ cho cẩn thận, với hiện trạng ngài bây giờ, cách tốt nhất để ngăn “ong bướm” không phải là tìm một “bến đỗ” sao. Nếu muốn tìm được một nữ nhân đủ sức bảo vệ ngài, sợ là trên giang hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người ta cũng đã quá ngũ tuần ( hơn 50 tuổi ). Gần đất xa trời rồi, ngài cũng đâu thể “ra tay” với bọn họ được. Vậy chi bằng chọn một nam nhân đủ “sức chống đỡ” cho ngài, ta lại vừa vặn phù hợp này.
Thấy Trần Thanh có chiều suy nghĩ, hắn vội nói tiếp.
-Chúng ta chỉ giả vờ cho bên ngoài xem thôi, ta cũng cần một lí do ở cạnh công tử cho hợp lí, tránh để bên ngoài nghi ngờ. Cách này không phải vẹn toàn sao? Đến khi công tử vừa ý ai khác, chúng ta lại tính tiếp.
Còn có một câu sau đó mà Phương Bảo Địa không nói là: “ai đó” kia tuyệt đối không thể có được, hắn sẽ “nắm chắc” cậu trong tay, cậu đừng mơ mà có đối tượng khác. Nhưng biết hiện tại Trần Thanh không dễ “chiều”, mấy lời này hiện tại phải giữ kín trong lòng.
Lòng Trần Thanh rối như tơ vò, mặc dù cậu thấy người trước mặt nói rất có lí. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn còn khúc mắc, không thông được. Cậu cứ cảm thấy tên này có gì đó đáng nghi lắm. Từng lời hắn nói đều rất có lí, lại rất hợp ý cậu, nhưng không hiểu sao lời đồng ý cậu không thốt ra được.
Chỉ trách Trần Thanh có giác quan “động vật” quá nhạy. Cảm giác được “mưu đồ thâm sâu” bên trong Phương Bảo Địa. Nhưng không may là nhân loại đã sớm tiến hóa, giác quan gì của cậu cũng đã lụi tàn từ mấy triệu năm trước rồi. Nên cho dù mập mờ nhận thấy nguy hiểm, sau một lúc lâu suy nghĩ cậu vẫn gật đầu.
-Vậy cũng tạm được. Nhưng ta nói trước, ngươi phải đảm bảo an toàn cho ta và cả Đào Viên Cư cùng Mỹ Thực Cư. Ngươi nói ngươi là đệ tử của Nam Hồng Sơn. Chắc chuyện này không thành vấn đề?
Phương Bảo Địa thầm thở phào nhẹ nhõm, “cánh cửa” khó khăn đã vượt qua rồi, những cái còn lại chỉ là râu ria không đáng nhắc.
Đừng tưởng sự xuất hiện hôm nay của Phương Bảo Địa là ngẫu nhiên. Hắn phải mất hơn nửa năm trời chỉ để cho sự xuất hiện này đấy.
Từ ban đầu là nghi ngờ rồi âm thầm theo dõi, đến lúc động lòng rồi đắn đo suy tính. Chờ đến lúc thật sự quyết định “ở bên nhau” thì lại phải ở sau giúp cậu “dọn dẹp” đống rắc rối phát sinh. Nếu không phải hắn cảnh cáo bên trong, tên tri huyện Nguyễn Kiên đã không ngồi yên đó khi nhận sắc lệnh bên trên, nên biết lúc ban đầu ý định của tên hoàng đế kia là trực tiếp “gọi” cậu về triều ngay lập tức.
Rồi Thượng Sâm kia cũng là được phe phái của tên Quốc cửu kia giật dây, ý định ban đầu bỏ tù rồi sau chiêu nạp. Chẳng phải cũng là hắn bỏ công bỏ sức mà “ăn miếng trả miếng” sao. Chưa kể việc hắn phải giải quyết dứt điểm sự vụ trong bang phái, để bản thân có thể rảnh rang chạy đến chỗ cậu mà “mài mặt”. Đã vậy còn bị lão sư phụ gặng hỏi không ít lần, bị trêu chọc đến muối cả mặt.
Chờ đến lúc mọi việc cá nhân đã xử lý xong, lại nhận được tin nam nhân nhà mình hút cả sát thủ của “Huyết Sát”. Đây là người mà người hắn cử đi bảo vệ cậu không thể đối phó nỗi, thế là hắn cả ngày cả đêm không nghỉ đuổi đến đây. Cũng may là kịp.
Hết lòng hết sức đến vậy, tên vô tâm này lại một chút cũng không thấy cảm ơn, ngược lại còn nghi ngờ hắn. Hắn thật khổ sở mà.
Thật ra Phương Bảo Địa oan uổng Trần Thanh. Nếu bây giờ cậu thật sự biết “nỗi lòng” của hắn. Việc đầu tiên mà cậu làm là sẽ đá tên có mưu đồ “chơi g-y cậu” ra ngoài. Chứ tuyệt không khách khí cho hắn ngồi đây đâu.