Một loạt chuyện cũ được kể ra. Tất cả đều không phải Trần Thanh làm, nhưng vốn “hình tượng” cậu quá tệ. Chuyện xấu của anh em cậu, họ đều gán lên người cậu. Mấy đứa nhỏ khác thấy vậy cũng đổ lỗi của mình lên Trần Thanh. Mẹ cậu thì suốt ngày ra đường nói cậu như nầy như nọ, để mọi người không nói gì khi bà đánh chửi cậu. “Trần Thanh” sống trong “khổ” riết rồi quen, chuyện ai đổ lên cũng im im nhận lấy, không lên tiếng phản kháng.
Thế nhưng “cậu” chịu được. Trần Thanh lại không chịu được.
-Không có, con không có làm những chuyện như vậy. Mọi người có bao giờ thấy con làm gì chưa, toàn là nghe người khác nói lại. Tất cả là do anh trai với em gái con làm, cha mẹ bắt ép con phải nhận giùm hai người họ.
Mặc kệ chuyện của ai, Trần Thanh đều đổ hết lên đầu hai người anh em của mình.
“Chát! Chát!”
Bùi thị tán Trần Thanh hai cái liên tục, thấy Trần Thanh té xuống đất cũng không ngừng dùng chân đá lên người cậu. Con trai cùng con gái là cục cưng của bà, không cho phép thằng xui xẻo này đụng vô được. Lỡ mang tiếng xấu, tương lai chúng phải làm sao. Nửa đời sau của bà còn phải dựa vào thằng hai đấy.
-Dừng lại cho tôi!
Trưởng thôn tức giận quăng ly trà đang uống dở vào Bùi thị. Người đàn bà này thật quá quắc. Thằng ba Thanh ốm tong teo, người lại đầy máu vậy mà bà mẹ này còn có thể ra tay độc ác như vậy, xem chừng lời nói của đứa nhỏ có khả năng là sự thật.
-Bùi thị. Chồng con bà đâu?
Bị ly trà suýt đập vào người, Bùi thị sợ đến mức đứng co ro một bên. Nghe trưởng thôn hỏi, bà vội vã trả lời.
-Dạ chồng con đang làm ngoài đồng. Thằng bất hiếu này lười không chịu làm việc, cho nên ông ấy phải làm từ sáng sớm đến giờ chưa về được ạ.
-Thằng hai và con út của bà ở đâu?
-Dạ…
Bùi thị ngập ngừng không dám trả lời. Trần Thanh cúi đầu, khóe môi nhếch lên cười khinh bỉ.
Bà sao dám nói đây, nói thằng con trai lớn của bà, trong lúc ba nó đang làm ngoài đồng, em nó thì bệnh sắp chết cũng bị ép làm việc, thì nó lại đang cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi ăn chơi.
Còn con gái bà chắc cũng đang chơi ở đâu rồi. Con gái nhà người ta chín tuổi đã biết phụ việc gia đình. Còn cái nhà này, con gái chín tuổi vẫn như đứa nhỏ, suốt ngày chạy đi chơi, lâu lâu thì vòi tiền mua quần áo mới.
-Nói. – Trưởng thôn đợi một lúc, thấy Bùi thị vẫn ngập ngừng. Ông bèn nạt một tiếng.
-Dạ trưởng thôn. Thằng hai đã lên trấn trên bàn chuyện làm ăn với bạn của nó. Còn con út thì sáng nay xin đi học may vá với bạn ạ.
-Trưởng thôn, không phải…
-Được rồi, kêu thằng A Dũng về đây.
Trần Thanh muốn chỉnh lại lời Bùi thị. Trưởng thôn lại cắt ngang lời cậu rồi chỉ vào một người đang đứng ngoài cổng, kêu gọi cha cậu đến đây. Trưởng thôn chăm chăm nhìn Trần Thanh, cậu bèn im lặng cúi đầu. Xem chừng ông trưởng thôn này cũng không ưa gì cậu.
Dù sao cậu cũng là con, “theo lẽ thường” dù cha mẹ có tệ như thế nào. Cậu cũng nên im lặng mà cam chịu. Ngày hôm nay, cậu chạy đến trước mặt ông cáo trạng. Về lí ông phải đứng ra xử lý, nhưng trong bụng ông chắc cũng không hài lòng. Cậu sẽ trở thành “tấm gương xấu” cho bọn trẻ. Nếu đứa con nào cũng kháng cự lại hành động của cha mẹ, Trần gia thôn này sẽ như thế nào chứ.
Trần gia thôn là thôn của dòng họ Trần. Ông làm trưởng thôn, phải đảm bảo cho thôn của mình phát triển hài hòa. Hành động của Trần Thanh đã phá vỡ quy tắc mà bấy lâu nay ông cố gìn giữ.
Trong mắt của Trần Thanh đang đầy toan tính. Vốn dĩ, theo trí nhớ của “cậu”, trưởng thôn là một người công bằng chính trực. Cậu nghĩ là chuyện của mình nếu trình bày với ông. Dẫu không giúp hoàn toàn, nhưng ông sẽ hỗ trợ cậu một chút. Nhưng nhìn thái độ hôm nay, xem ra “cậu” ngày xưa quá ngây thơ rồi, Trần Thanh cần phải tìm đối sách mới.
Trần Dũng đang làm trên đồng thì nghe mọi người xì xầm bàn tán, ông bỏ việc trên tay vội chạy đến nhà trưởng thôn. Giữa đường thì gặp người được lệnh đi tìm mình, cả hai bèn cùng chạy nhanh về.
Vào nhà trưởng thôn, thấy Trần Thanh đang quỳ dưới đất, Trần Dũng chỉ muốn đá cho nó mấy phát. Nhưng ngại trưởng thôn đang ngồi nhìn, ông đành nhịn lại. Gân xanh nổi đầy cổ, mắt trừng lớn. Trần Dũng cúi đầu chào trưởng thôn.
-Chào trưởng thôn.
Trưởng thôn khoát tay với ông.
-A Dũng. Ta không nói nhiều. Chuyện thằng ba Thanh ta cũng biết một chút. Đều nói trẻ con sinh tháng hai mệnh khắc phụ mẫu. Nhưng bao nhiêu năm nay hai vợ chồng ngươi cũng không có chuyện gì. Chuyện khắc này cũng chưa hẳn đã là đúng. Dắt nó về rồi, hai vợ chồng ngươi nên đối xử cho tốt. Bệnh tình thằng bé xem chừng cũng nặng, bỏ chút tiền mời đại phu khám cho nó đi.
Trưởng thôn phì phèo khói thuốc. Nói vài câu muốn kết thúc chuyện này. Trần Thanh cười khẩy, ý đây là bắt cậu trở lại cái nhà đó, làm trâu làm chó tiếp cho họ à. Mơ đi.
Trần Thanh đứng lên, mắt nhìn thẳng trưởng thôn, cười nói.
-Cha mẹ muốn giết con là thật. Họ vốn dĩ đâu thèm quan tâm con. Trưởng thôn hôm nay cho con về ngôi nhà đó, không chừng ngày mai người đến nhặt xác con đi.