[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 7: Cầu cứu trưởng thôn




Đẩy cửa phòng ra, thất thỉu chạy ra ngoài. Tại cửa nhà, Trần Thanh gặp mẹ cậu đang đứng nói chuyện với hàng xóm. Thấy Trần Thanh, bà nhăn mày khó chịu.

-Thằng ba, cuối cùng cũng chịu chường mặt ra rồi à. Không thèm giả bệnh nữa sao?

Bùi thị chán ghét nhìn đứa con thứ ba của bà, giọng đay nghiến. Khi sinh nó ra, bà khó sinh suýt nữa chết trên giường. Nó sinh vào tháng hai, bị định là số kiếp xui xẻo.

Mấy người trong dòng họ vốn không thích bà, bèn dựa vào đó, mỗi lần trong họ có gì không hay là bảo con bà khắc. Rồi nặng nhẹ bà.

Ban đầu, bà cũng thương nó đấy chứ. Dù sao cũng là khúc ruột của mình. Nhưng rồi mọi người nói nầy nói kia, ngày qua ngày bà cũng cho rằng nó là đứa xui xẻo. Rồi dần dần coi nó là của nợ của mình.

Khoảng tuần trước nó bị bệnh. Bà đã bỏ sức nấu nước gừng cho nó uống, thế mà nó cứ bệnh mãi không ngừng. Việc nhà cũng làm chậm chạp. Cả nhà nói chuyện, đoán là nó giả bệnh để lười, cho nên chẳng thèm quan tâm nó nữa. Giờ cơm nó không ra thì cho nó nhịn, cũng không phải con nhà giàu gì mà bắt cơm bưng nước rót. Được mấy ngày là nó đã lò mặt ra rồi. Bà càng chắc chắn nó đói quá không thèm giả bệnh nữa.

Trần Thanh nhìn thấy mấy người phụ nữ đang tụ tập trước nhà, bèn phun ngụm máu trong miệng ra. Run rẩy chạy đến nắm lấy tay một người phụ nữ trong đó.

-Thím hai, thím cứu con với.

Thím hai nhăn mày nhìn tay Trần Thanh đang nắm chặt tay áo bà. Nhưng bà vốn không ưa Bùi thị, thấy con bà ta chạy đến cầu cứu, xem chừng có chuyện ẩn tình gì đây. Bèn giả vờ la thất thanh.

-Ơ Trần Thanh. Con kêu cứu cái gì, trời ơi sao máu không vậy! Mẹ con đang ở đây nè. Chị Bùi Diễm, chị coi thằng bé bị gì này!

Bùi thị tức đứa con trai làm xấu mặt mình, tiến đến định giật tay nó khỏi thím hai. Trần Thanh sống chết bám chặt lấy.

-Ba mẹ muốn giết con. Thím hai, mọi người cứu cứu con với.

“Chát!”

Bùi thị tát Trần Thanh một cái, mặt xanh mét. Thời đại này trọng gia đạo, con cái hiếu thảo với cha mẹ, đồng thời cha mẹ cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc con cái trước khi chúng ra riêng. Trần Thanh mở miệng tố cáo cha mẹ trước nhiều người như vậy, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của nhà bà.

-Thằng mất dạy. Mày nói cái gì. Cút vô nhà cho tao.

Bùi thị vội nắm tay Trần Thanh lôi xềnh xệch vào nhà. Nếu là “Trần Thanh kia” thì đã sớm bị lôi đi, nhưng may mà Trần Thanh đã uống chút nước linh tuyền, dẫu không đủ mạnh để chống lại mụ, nhưng cậu vẫn đủ sức giẫy khỏi tay bà. Rồi cậu co chân vội chạy đến nhà trưởng thôn.

-Trưởng thôn! Trưởng thôn!

Trần Thanh vừa chạy, vừa la thất thanh. Sau lưng cậu là Bùi thị xanh mặt chạy theo kéo lại, cùng mấy người trong thôn hóng chuyện.

Vọt vào cổng nhà trưởng thôn, thật may là ông đang ngồi trên ghế mây hút thuốc trong sân. Trần Thanh vội chạy đến quỳ trước mặt ông.

-Trưởng thôn. Ông cứu con với.

Bên ngoài ồn ào, Bùi thị cũng chạy vào. Nhưng ngại vì trước mặt trưởng thôn, bà không dám lớn giọng, chỉ nghiến răng nắm lấy tay Trần Thanh kéo về sau.

-Về mau cho tao.

Trưởng thôn nhìn vết máu và thương tích trên người Trần Thanh. Ông nghiêm mặt lại.

-Im lặng cho tôi. Chuyện này là sao đây.

Bùi thị vội buông tay Trần Thanh ra, đứng khép nép.

-Dạ trưởng thôn. Thằng ba nhà con mấy hôm nay giả bệnh ở nhà lười biếng. Vốn nhà con niệm tình cha con mà bỏ qua, nuôi không nó mấy ngày. Không ngờ hôm nay nó nổi chứng, chạy ra ngoài nói chuyện khùng điên, vu oan cho nhà con. Đã vậy còn muốn đến làm phiền trưởng thôn.

Trần Thanh vội dập đầu với trưởng thôn.

-Trưởng thôn. Con thật sự không hề giả bệnh. Vốn con bệnh nặng, cha mẹ không quan tâm bốc thuốc cho con. Còn bắt con mang bệnh ra đồng làm việc, khiến bệnh trở nặng thêm. Con bệnh nặng không xuống nổi giường, cha mẹ liền bỏ đói con, mưu đồ cho con chết đói. Bởi con sinh tháng hai, hai người vốn muốn giết chết con từ lâu. Nhưng vẫn chưa có cơ hội, sẵn dịp này cho con chết, rồi báo là con bị bệnh nặng không qua khỏi. Trưởng thôn, đây là cố ý giết người, theo luật lệ Đại Hạ phải mở đường xử án. Nếu nặng thậm chí phán tội xử trảm. Con nghe được cha mẹ bàn với nhau, nên lấy hết sức cuối cùng ra cầu trưởng thôn. Con không muốn cha mẹ bị xử tội, chỉ cầu trưởng thôn công đạo cho con.

Trần Thanh nói liền một mạch, không cho Bùi thị có dịp chen mồm. Bà tức muốn xì khói. Bà cùng chồng chưa hề bàn cái gì mà bỏ cho nó chết đói. Đúng là vợ chồng bà rất muốn thằng xui xẻo này chết phứt đi. Nhưng người nông thôn vốn nhát gan, chuyện giết người chỉ dám nghĩ trong đầu, đâu dám làm thật. Vừa nghe cái gì mà luật pháp, mở hình đường rồi xử trảm, hai tay bà đã run rẩy, mặt xanh mét. Chỉ muốn kéo thằng con bất hiếu mình về mà đánh chết nó.

Trưởng thôn cũng bị giật mình. Thằng ba nhà Trần Dũng vốn ít nói, không ngờ bây giờ lại nói nhiều mà rõ ràng đến vậy, không chừng là bị gia đình này bức đến đường cùng rồi.

Ngoài cổng nhà trưởng thôn đã tụ tập một đám người, có người bị thu hút lúc Trần Thanh chạy đến đây, có người thì nghe tin nên đến hóng chuyện. Thôn nghèo nên không có thú vui gì khác, ngoại trừ hàng xóm thỉnh thoảng cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi. Hôm nay, chuyện của Trần Thanh đã trở thành “tin hot”. Họ vội vểnh tai lên nghe, chỉ sợ bỏ sót nội dung gì, về sau lúc bàn luận sẽ bị người khác chê cười.

Trưởng thôn rít một hơi thuốc, nghiêm mặt hỏi Bùi thị.

-Bùi thị. Chuyện thằng ba Thanh nói có đúng không?

Bùi thị gầm lên.

-Xạo, xạo hết. Trưởng thôn phải tin con, cái thằng ôn bất hiếu này chỉ biết nói bậy bạ. Từ nhỏ đến lớn có chuyện xấu nào mà nó chưa làm đâu.

Bên ngoài cũng nói chen vào.

-Đúng vậy, cái thằng này chuyên ăn cắp…

-Lúc nó mới năm tuổi, đã biết ăn cắp trứng gà nhà tôi…

-Nhớ hồi đó, nó còn hái trộm xoài nhà tôi, mấy trái non cũng bị nó ngắt rồi quăng bỏ dưới đất…

-Đúng, đúng, còn có…

-Nó là đứa xui xẻo, nó còn hại cha nó bị té trật cả giò…

-Đúng rồi, còn mẹ nó đẻ nó ra cũng suýt chết…

-…