[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 9: Không được thì kiện lên quan




Trần Dũng tức giận. Vốn ông định nghe lời trưởng thôn, dắt thằng chó này về, bỏ tí tiền bốc cho nó vài thang thuốc. Vậy mà nó còn không biết điều, đứng đó mà chống đối ông.

-Tao với mẹ mày làm gì mày? Cái thằng lười biếng chỉ biết giả bệnh trốn việc. Hôm nay nể lời trưởng thôn tao mới bỏ qua cho mày, mày không biết quỳ xuống dập đầu cảm ơn thì thôi, còn dám lắm lời nữa à!

Trần Thanh quay phắt qua nhìn ông cùng Bùi thị. Có lẽ ánh mắt của cậu quá sắc bén, hai người run run lùi lại một bước. Rồi chợt nhận ra cái đứa đang trừng mắt là thằng con trai yếu đuối nhà mình, bèn tức giận trừng trở lại.

-Hai người làm gì con. Để con nói cho biết hai người làm gì con. Con bệnh là giả? Vậy bây giờ cứ mời đại phu để khám xem con là bệnh thật hay giả. Con bệnh đến mức liệt giường, cha mẹ không thèm quan tâm, còn bắt con mang thân bệnh ra đồng làm việc. Đến lúc con hết sức đứng nỗi, hai người bỏ mặt con sống chết. Con đã nhịn đói nhịn khát ba ngày rồi. Không tin thì kiểm tra đi.

Trần Dũng cùng Bùi thị cúi đầu, không dám nói lại. Họ nghĩ cậu bệnh là giả, nhưng đúng là ba ngày này họ không thèm đem cơm vào cho cậu. Đồ ăn thừa cũng bị Bùi thị cất vào tủ ăn rồi khóa kín lại, chìa khóa lúc nào cũng kè kè bên người sợ cậu trộm. Nghe lời cậu, họ chợt nghĩ không lẽ cậu bệnh là thật. Nhưng dù bệnh là thật hay giả, chỉ cần kiểm tra ra cậu nhịn đói ba ngày trời, họ cũng đã thua.

Người bên ngoài nghe Trần Thanh tức giận đáp trả, rồi nhìn bộ dáng hai người Trần Dũng và Bùi thị cũng đoán được là cậu nói đúng. Cặp vợ chồng này đúng là ác độc mà, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, dù thằng ba Thanh có tệ đến mức nào, họ cũng đâu thể ép nó đến mức ấy chứ, đó là muốn ép chết con mình mà.

-Đúng thật là không ngờ mà. Hai người xem bề ngoài cũng được, không ngờ bụng dạ lại ác vậy.

-Cái gì mà bề ngoài cũng được. Bùi thị này tính tình điêu ngoa, chồng thị thì nhát gan sợ vợ. Bọn họ cũng có tốt lành gì đâu.

-Nhắc mới nhớ, mấy hôm trước tôi thấy thằng ba Thanh làm việc ngoài đồng. Mặt nó thì xanh mét, loạng choạng cuốc đất. Xem ra là đang bệnh mà làm việc thật.

-Ác thật, con mình còn vậy thì đối con dâu ra sao nhỉ. Thằng hai Thiên nhà mụ năm sau xem chừng phải kết hôn rồi. Ai gả vào nhà này là khổ.

-Còn con gái họ nữa. Mẹ như vầy, đứa con chắc cũng không tốt lành gì.

-Thế mới nói…

Tiếng xì xầm bên ngoài làm Trần Dũng và Bùi thị giận tái mặt, chuyện ngày hôm nay nếu truyền ra. Mặt mũi vợ chồng thị mất hết, chuyện hôn sự về sau của hai đứa con, xem như bị hủy.

-Được rồi, đừng ồn nữa.

Trưởng thôn quát lên với mấy người ngoài cổng. Ông thất vọng nhìn hai vợ chồng Trần Dũng. Hai người này sống cũng quá tệ đi. Đối xử với con mình cũng giữ chừng mực chứ. Cho dù có ghét nó thế nào, sống cũng nên chừa đường lui cho mình. Giờ bức nó đến nước này, nó mà làm ầm lên thì cả Trần gia thôn này đều mất mặt.

Người bên ngoài chỉ biết nhìn cái trước mắt, nhưng trưởng thôn đã tưởng tượng đến lúc chuyện này đồn ra rồi. Chuyện cưới gả của trai gái trong thôn biết tính làm sao. Mấy thôn lân cận mà biết chuyện, còn có ai dám kết thông gia với thôn ông nữa.

Ông bèn dịu giọng với Trần Thanh.

-Được rồi Trần Thanh. Cha mẹ con cũng biết lỗi rồi. Con cũng là con của họ, họ cũng không phải là cố ý đối xử con như vậy. Xem ra là có hiểu lầm. Bây giờ mọi người cứ về nhà nói chuyện với nhau, hiểu lầm giải quyết xong thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Dù sao họ cũng là cha mẹ của con.

Câu cuối trưởng thôn gằn giọng nói với Trần Thanh, ám chỉ cậu nên giữ mồm giữ miệng, nếu không cái mác bất hiếu dán lên người, đời này cậu khó mà sống được. Nhưng Trần Thanh nay đã không như năm xưa, cái gì mà bất hiếu cậu đé thèm quan tâm. Sống khổ sở thì mặt mũi quan tâm làm gì. Kêu cậu nhẵn nhịn hai người cha mẹ chó chết này, cậu thà chết.

-Trưởng thôn nói vậy sai rồi. Con tận tai nghe cha mẹ nói muốn bỏ con chết đói. Hai người đây là cố ý giết chết con.

Trần Thanh vừa dứt lời, Trần Dũng đã xông đến muốn đánh cậu, nhưng may mà Trần Thanh có kinh nghiệm đấm đánh, cậu liền tránh cú đấm của ông. Trần Dũng muốn xông đến đánh tiếp, nhưng bị tiếng gầm của trưởng thôn ngăn lại, bèn bặm môi rít lên.

-Trưởng thôn. Tôi không có. Nó nói láo.

-Nói láo hay không trong lòng cha với con biết. Thương tích trên người con, bệnh tật của con không phải là giả. Chuyện ngày hôm nay nếu không giải quyết được, dù có phải báo lên huyện thái gia, dù mang tiếng bất hiếu bị xử tội, con cùng không thèm quan tâm.

Vừa nghe cậu muốn kiện lên trên huyện mọi người lập tức im miệng, ngay cả trưởng thôn cũng tái mặt. Người trong thôn nhỏ, sợ nhất là đụng đến quan binh. Có chuyện gì cũng tự xử lý trong thôn, đối với họ chuyện báo án lên quan rất là nghiêm trọng.

-Mày…mày…

Trần Dũng run rẩy chỉ vào Trần Thanh. Muốn mở miệng mắng cậu, nhưng răng ông run lập cập, thốt không ra tiếng.

-Cha mẹ đừng trách con. Con vốn muốn sống cho tốt, nhưng đã bị ép đến bước đường này, con thà chết cũng phải làm cho ra lẽ. Nếu trưởng thôn không xử lý được, con sẽ gõ trống kêu oan, để huyện thái gia xử lý.

Trần Thanh quay qua nhìn trưởng thôn.

-Chuyện hôm nay mọi người ở đây cũng thấy. Nếu trưởng thôn bắt ép con, con thà cắn lưỡi tự tử chứ quyết không ngậm miệng sống hèn, chuyện lỡ truyền ra thì tin rằng huyện thái gia sẽ anh minh mà giúp con giải án. Dù sao đây cũng là một mạng người. Đến lúc đó sẽ là mạng của cả thôn bồi với con.

Trần Thanh trừng mắt nhìn trưởng thôn, rồi quay ra nhìn mấy người ngoài cổng. Những người này vốn chỉ đến đây xem chuyện, nhưng thật không ngờ rằng việc đâu lại dây đến mình. Nghe cậu nói muốn mạng cả thôn bồi theo, bọn họ sợ xanh mặt.

Chuyện hôm nay không phải là bí mật, nếu ép quá lỡ cậu tự sát, bọn họ cũng không bảo đảm tất cả có thể giữ được miệng mình. Lỡ lúc nào đó, có người lỡ lời để bên ngoài biết Trần gia thôn họ ép người tự sát, thật sự là liên quan đến tính mạng của toàn Trần gia thôn đấy. Còn nếu để cậu đi cáo trạng, chuyện này lan ra thì mặt mũi cả thôn mất. Có cô dâu nào chịu gả vào đây chứ. Rồi có thanh niên nào chịu lấy con gái thôn này. Mấy người có con cái chưa kết hôn là nóng nảy nhất, bọn họ vội nói chen vào trong.

-Trưởng thôn, không được đâu.

-Trưởng thôn, đây là mặt mũi cả thôn ta đấy.

-Trời ạ. Thằng hai tôi tháng sau đám cưới rồi, lỡ bên đàng gái nghe được rồi hối hôn làm sao!

-Trưởng thôn…

-Trưởng thôn…