Đang lúc Trần Thanh đang thắp nến cho nhân sinh về sau của mình. Phương Bảo Địa bỗng nhiên cất giọng cắt ngang suy nghĩ đi “xa quá xa” của cậu. Hắn trầm giọng.
-Thật ra chuyện này không khó giải quyết, quan trọng là công tử có dám không.
Trần Thanh vội quay đầu qua nhìn hắn ta, truy hỏi.
-Cách nào?
Phương Bảo Địa nhấp một ngụm trà, thở dài thỏa mãn, trà anh đào quả nhiên danh bất hư truyền, ngon tuyệt. Hắn ta đã mấy tháng nay bôn ba ngược xuôi, đến bây giờ mới có thời gian mà uống ly trà trong “truyền thuyết” này.
Có một chuyện phải nói, sở dĩ ly trà trong tay Phương Bảo Địa ngon như vậy, thật ra nó được lấy từ trong không gian ra, nên vị đặc biệt cuốn hút hơn những hoa trà bên ngoài nhiều. Nhưng dù sao, tên này cũng là lần đầu tiên uống thử, nên chuyện hắn cảm thán không có gì lạ. Có mấy tên “cuồng” hơn lần đầu dùng thử, dù là trà ở bên ngoài, thậm chí đã nhảy cẩng cả lên kìa. Bình tĩnh được như hắn ta cũng không dễ.
Phương Bảo Địa cứ thong thả uống trà, Trần Thanh bên kia thì nóng nảy. Cậu biết tên này đang “chơi” mình, nhưng cậu cắn răng nhịn. Người đứng dưới mái hiên, bắt buộc phải cúi đầu thôi. Cậu nhịn được.
Đến lúc răng Trần Thanh sắp bị cậu nghiến đến rớt cả ra, Phương Bảo Địa cũng buông tha cậu, hắn nhẹ nhàng trả lời.
-Biết tại sao ta có thể nắm được thông tin người ám sát công tử không. Đây thực tế không phải lần đầu họ cử người, ta ở trong tối đã ngăn cản và cảnh cáo họ mấy lần rồi. Nhưng có vẻ “sức hút” của công tử quá lớn, họ làm liều. Người vừa rồi thuộc tổ chức “Huyết Sát” có tiếng đấy. Giá cũng không rẻ đâu, xem ra mạng của công tử ngài đây cũng chẳng rẻ.
Trần Thanh thở dốc, ráng nhịn. Con mẹ nó, cậu thèm quan tâm vào giá cái mạng mình làm gì. Cũng đé- thèm quan tâm chuyện cái tên này hết lần này đến lần khác cứ kể công mãi thế. Có mù cũng biết hắn giúp cậu rồi, và cậu cũng chẳng ngu đến mức không biết kẻ này có mưu đồ khác. Cho nên, có thể trả lời ý chính không hả, “vờn” cậu hoài như vậy vui lắm sao.
Nội tâm đã bắt đầu nổi sóng, ngoài mặt Trần Thanh cũng không vui vẻ gì, cậu gằn giọng.
-Ta muốn hỏi làm cách nào thoát khỏi tay hai người kia?
Phương Bảo Địa vội cười đáp.
-Ấy, công tử đừng gấp. Ta sắp nói đây. Ý ta là muốn thoát khỏi khống chế của triều đình, ngài cần như ta, gia nhập vào giang hồ. Từ xưa đến nay, triều đình và giang hồ “nước sông không phạm nước giếng”. Chỉ cần công tử là kẻ trong giang hồ, triều đình dù muốn như thế nào vẫn phải lùi bước, tuyệt không dám đánh động thế cân bằng bây giờ.
Trần Thanh khịt mũi.
-Ta lại không có võ công.
Phương Bảo Địa chỉ vào mình.
-Nhưng ta có.
Trần Thanh híp mắt nhìn người này. Cuối cùng mỉm cười.
-Hay là chúng ta nói lại chuyện ban đầu một lát đi. Tại sao ngươi lại cứu ta?
Biết đối phương đã bắt đầu nghi ngờ mình. Phương Bảo Địa cũng không e dè gì mà sảng khoái thừa nhận.
-Ta có việc cần công tử ngài hỗ trợ. Ta cũng tự thấy bản thân có chỗ cho công tử ngài dùng. Cho nên muốn hợp tác, công tử thấy thế nào.
Trần Thanh nhịp nhịp ngón tay, cười tươi nhìn hắn ta.
-Hợp tác ra sao, ngươi nói thử xem nào.
Theo dõi Trần Thanh đã lâu, đương nhiên Phương Bảo Địa hiểu rõ thói quen của cậu. Thấy đối phương đã bắt đầu giở trò “tính kế”, hắn phì cười, bộ dáng sủng nịnh.
-Nói muốn gia nhập giang hồ, chẳng phải cứ nói là được. Công tử cần phải có một chỗ dựa vững chắc, ta tự tin có thể làm “chỗ dựa” đó cho ngài. Đổi lại, ta muốn được định cư tại Đào Viên Cư này, cũng muốn dùng nơi đây làm chỗ “giao dịch” công việc của ta.
Trần Thanh nhíu mày.
-Công việc của ngươi?
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Đúng, là công việc của ta. Nói không sợ công tử chê cười, ta là đệ tử của phái Nam Hồng Sơn. Chẳng qua không thích vùi đầu vào việc trong phái nên mới ngao du bên ngoài. Ta ở lại đây, hẳn sẽ có đệ tử của bổn phái thường xuyên đến, cũng không thiếu những kẻ có việc cầu cạnh.
Trần Thanh nhếch mép, bộ dáng không tin.
-Cầu cạnh ngươi?
Phương Bảo Địa nhăn mày.
-Công tử đừng xem thường ta như vậy. Người trong giang hồ đều gọi ta một tiếng “Phương thần rèn”. Muốn được ta ra công, ít nhất là vạn lượng vàng đấy.
Trần Thanh liếc hắn ta.
-Vạn lượng vàng? Nhưng rõ ràng hôm đó ta chỉ tốn sáu mươi lượng bạc…
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Ngày đó ta có việc phải đến Đại Trì. Không ngờ trùng hợp lại gặp được ngài, xem ra chúngta rất có duyên, nên ta “ưu ái” ngài một chút đó mà.
Trần Thanh hỏi ngược lại.
-Ngươi lúc nói bản thân là đệ tử bang phái lớn. Lúc lại nhận bản thân là thợ rèn. Một danh môn đệ tử cũng đi làm thợ rèn sao?
Phương Bảo Địa gãi đầu, cười hề hề.
-Biết sao được. Rèn đúc là sở thích của ta. Cũng do bằng hữu giang hồ ưu ái, nên mới được phong danh hiệu như vậy.
Trần Thanh không tin. Đương nhiên cậu đâu thể nào dễ dàng tin người như vậy được. Lời người này nói từ đầu đến giờ, cậu chỉ tin được ba phần. Ngoài việc hai vị trên cao kia để ý đến mình, thì người này hẳn giúp đỡ cậu là thật. Còn giúp bao nhiêu lần ai mà biết được, hắn nói trong tối giúp cậu thêm mấy lần, cậu méo tin, đừng có ở đó mà kể công. Rồi thân thế “bự chà bá” của tên này cũng không thể tin hoàn toàn được. Kết quả sau khi xem xét của Trần Thanh: người này không đáng tin, lại còn gian xảo, hợp tác với hắn cậu có khả năng bị “lỗ” cao.
Nhưng bây giờ phải tìm một người giang hồ khác ở đâu ra đây, Trần Thanh rầu thúi ruột. Mấy người giang hồ cũng đâu phải cải trắng ngoài chợ, để cậu tha hồ mà lựa. Tên này nói có cái đúng, nếu muốn “bứt” khỏi triều đình, cách tốt nhất là gia nhập vào một thế lực tương đương. Theo lời nói của hắn thì giang hồ phù hợp với điều kiện đó. Còn đúng hay không cậu không chắc, bởi cậu không rành lắm thời đại này, cũng chưa từng vào giang hồ thì làm gì có “kinh nghiệm”.
Do dự một chút, Trần Thanh cương quyết.
-Ta tuyệt đối không làm thuộc hạ cho ngươi. Đào Viên Cư cũng không thể cho ngươi khống chế.