Tối hôm đó, nhân viên tửu lâu được tụ tập lại. Trên chiếc ghế lớn đặt giữa đại sảnh, Trần Thanh mặt lạnh tanh đang ngồi đó. Nhân viên tửu lâu nom nóp lo sợ. Bình thường thiếu gia ít đến đây, có đến thì thái độ cũng thoải mái, thỉnh thoảng còn khen ngợi bọn họ vài tiếng. Nhưng không biết sao, hôm nay không khí quanh người thiếu gia rất lạ, khác hẳn thường ngày. Đứng trước mặt cậu, bọn họ tự động im thin thít, nhịp thở cũng chậm lại.
Trần Thanh híp mắt nhìn đám người đang co ro trước mặt mình, môi nhếch lên một độ cong khó thấy. Rồi cậu giơ tay ra dấu cho Đại Ngưu đứng cạnh bên.
Đại Ngưu gật đầu cung kính với thiếu gia, rồi nói với đám người trước mặt.
-Hôm nay gọi mọi người đến đây là có vài thông báo. Thứ nhất, ngày hai mươi tám tết Mỹ Thực Lâu sẽ đóng cửa nghỉ tết, mùng năm tết sẽ hoạt động lại.
Đám hạ nhân vừa nghe nói tết này được nghỉ, liền hoan hỉ nhìn Trần Thanh và Đại Ngưu. Mỹ Thực Lâu kinh doanh rất tốt. Theo thông thường, bọn họ nghỉ thiếu gia hẳn sẽ cho hoạt động liên tục trong tết, thật không ngờ lại được nghỉ. Bọn họ vội cung kính cúi lạy cảm ơn thiếu gia, cảm ơn cậu đã suy nghĩ đến tâm tư của bọn hạ nhân như mình.
Quyết định của Trần Thanh có lẽ khác với lối nghĩ thông thường của thời đại này. Nhưng suy nghĩ đến thời đại của cậu thì hoàn toàn phù hợp. Đối với Trần Thanh, ngày tết là ngày quan trọng, mọi người cần nghỉ ngơi sau một năm lao động vất vả, để chuẩn bị cho một năm tất bật hơn. Cho nên, cậu không hề do dự mà ra lệnh như vậy. Nhưng đối với bọn người ở đây – những kẻ quen với việc bị chủ nhân vắt kiệt sức lực - Trần Thanh không khác gì bồ tát sống. Chỉ có thể nói sự khác biệt về thời đại đã gây ra một sự hiểu lầm đáng quý này thôi.
Chờ mọi người cảm ơn Trần Thanh xong, Đại Ngưu tiếp lời.
- Thiếu gia lệnh ta nhắc nhở mọi người, trong thời gian nghỉ tết này, các người muốn vui chơi ra sao cũng được. Nhưng…
Đại Ngưu gằn giọng để bọn họ chú ý thêm nữa.
-Thứ nhất, không được phép gây ra bất kỳ rắc rối gì. Thứ hai, phải đảm bảo tửu lâu sạch sẽ trong suốt tết, và đến mùng năm mọi thứ phải sẵn sàng để hoạt động lại. Khi kiểm tra đột xuất, vị trí làm việc của người nào mà có vấn đề thì sẽ nghiêm trị.
Mọi người vội gật đầu, tuyệt đối cam kết bản thân dù nghỉ Tết vẫn sẽ lau dọn tửu lâu sạch sẽ, gọn gàng.
Đại Ngưu tiếp lời.
-Tiếp theo. Đây là lời ta muốn nói với mọi người. Ta vô cùng biết ơn thiếu gia, ngài ấy đã cho ta cơ hội được phục vụ ngài, ta cảm thấy đó là may mắn của mình. Như kỳ nghỉ tết này, như những phần thưởng mà sắp tới ta sẽ báo cùng mọi người. Đều là ơn đức của ngài ấy. Cho nên, ta muốn mọi người cũng như ta, phải ghi nhớ điều này, khi tửu lâu làm việc lại, chúng ta tuyệt đối phải hoàn thành tốt hơn nữa, phục vụ ngài ấy tốt hơn nữa.
Chờ mọi người vội vã vâng dạ xong, Đại Ngưu nói tiếp.
-Ta nói vậy cũng là muốn tốt với mọi người. Bởi thiếu gia là người tinh tế, ngài ấy sẽ thưởng khi các ngươi làm tốt, đồng thời cũng sẽ nghiêm trị khi các ngươi phạm sai lầm. Đừng nghĩ ta đang đùa, bây giờ ta sẽ cho các ngươi bằng chứng đây.
Đại Ngưu quát lên.
-Tề Quang, quỳ xuống!
Vừa nghe Đại Ngưu lớn tiếng, Tề Quang – kẻ mà từ lúc bắt đầu đã thất thần - lập tức sụp quỳ xuống, lắp bắp.
-Chưởng…quầy…Thiếu…gia, tiểu nhân…không làm…gì cả…
Trần Thanh khoát tay cho Đại Ngưu lùi xuống, Đại Ngưu cung kính chào cậu rồi bước sang một bên. Đám người quanh Tề Quang cảm thấy việc chẳng ổn nên đã tránh xa hắn ta. Bây giờ Tề Quang đang đơn độc quỳ trước mặt Trần Thanh. Trần Thanh nghiêng đầu nhìn hắn ta, nhẹ giọng.
-Ta có nói ngươi làm gì đâu, sao ngươi vội phủ nhận vậy?
Tề Quang lắc đầu, run rẩy.
-Thiếu gia…tiểu nhân…không…không có…
Trần Thanh cười, hỏi hắn.
-Tề Quang ơi Tề Quang, ngươi nói xem thiếu gia ta đối xử với ngươi như thế nào?
Tề Quang vội dập mạnh đầu xuống đất, trán ứa ra tia máu.
-Thiếu gia có ơn tái tạo với Tề Quang, nếu không có thiếu gia, Tề Quang không thể có được ngày hôm nay. Không biết đã bị bán đi đến chỗ nào rồi.
Trần Thanh gật đầu, cũng tự cảm thấy bản thân mình quá tốt, tốt đến mức không thể cho phép.
-Đúng. Ta cũng cảm thấy ta đã rất tốt với ngươi, và với tất cả các ngươi nữa. – Vừa nói, cậu vừa đưa mắt nhìn đám hạ nhân xung quanh. Bọn người này vội quỳ sụp xuống, luôn miệng nói bản thân mang ơn cậu.
Trần Thanh cười.
-Nếu không có ta, bọn ngươi hẳn vẫn còn ở trung tâm buôn người, một số có thể đã được bán đến chủ nhân khác. Nhưng dù là chủ nhân nào, Trần Thanh ta tin tưởng hắn sẽ không thể tốt hơn ta.
Trần Thanh nói đúng, cậu tự nhận bản thân đã tốt với đám người này lắm rồi. Dù cho cậu là dùng tiền mua họ về, nhưng cậu chưa hề đối xử với họ như súc vật giống những người khác. Ở thời đại này, vị trí của nô dân rất thấp hèn, chưa bao giờ được chủ nhân xem như con người mà đối đãi. Còn Trần Thanh, cậu là một người hiện đại, trong máu cậu vẫn thấm đẫm tư tưởng nhiều năm được dạy dỗ, tư duy cậu luôn ghi nhớ phải thương yêu đồng bào, dân tộc của mình. Nên cậu không cách nào vô lý đánh chửi, mạt sát người khác. Trừ khi điều đó ảnh hưởng đến lợi ích của cậu.
Đám người xung quanh cũng vội xác nhận, bảo bản thân được làm việc cho cậu là phúc đức của tổ tiên, nhất định không có chủ nhân nào khác tốt hơn.
Trần Thanh lắc đầu.
-Là ta sai. Ta sai khi ta quá tốt. Ta quá tốt để các người xem ta như một chủ nhân dễ dãi, để dưỡng nên một kẻ tay ngoài dài hơn tay trong, dám phản bội lại ta!
Mấy tiếng cuối Trần Thanh gằn giọng nạt lên. Đám người xung quanh nghe mà sợ run cả người, cúi gầm mặt sát đất, không dám phát ra âm thanh nào. Còn Tề Quang đã dập đầu liên tục, thề bản thân không hề làm gì có lỗi với thiếu gia.
Trần Thanh cười.
-Ngươi không làm gì à? Vậy gói thạch tín tìm được trong phòng ngươi là sao?
Tề Quang vội đáp.
-Thiếu gia…mong thiếu gia suy xét…dạo này phòng tiểu nhân có xuất hiện chuột, nên tiểu nhân mới mua để dành.
Trần Thanh phì cười.
-Ngươi cùng Thái Lộc ở chung một phòng, thế mà chỉ có mình ngươi nhìn thấy chuột à?
Tề Quang ngoan cố.
-Tiểu nhân không dám dối gạt, quả thật có chuột, Thái Lộc…
Trần Thanh cắt ngang.
-Vậy mười ngày trước, ngươi gặp Trình Tiền làm gì?
Tề Quang giật mình nhìn Trần Thanh, lắp bắp.
-Tiểu nhân…tiểu nhân không có…gặp…
Trần Thanh khoát tay.
-Đừng nói không có gặp, có người tận mắt thấy bọn ngươi gặp nhau tại con hẻm phía Bắc.
Tề Quang vội đáp.
-Thiếu gia, hắn chỉ là tìm tiểu nhân, nhờ tiểu nhân xin phép thiếu gia cho hắn về lại Mỹ Thực Lâu, quả thực không có gì khác.
Trần Thanh nhìn Tề Quang một lúc lâu, rồi phì cười, nói với đám người xung quanh.
-Để ta nói cho các ngươi lí do hôm nay Tề Quang quỳ ở đây, hắn cấu kết với Trình Tiền và Thượng Thực Lâu, định bỏ thạch tín trong thức ăn của Mỹ Thực Lâu, mưu đồ hãm hại ta. Chỉ tiếc kế hoạch hắn bất thành, Thượng Thực Lâu hôm ấy vậy mà lại xảy ra án chết người trước, khiến kế hoạch của hắn phải dừng lại.
Tề Quang vội trả lời.
-Thiếu gia…tiểu nhân không…
Cảnh báo: Hai chương sau có hơi máu me một xí, những ai bị dị ứng nên cân nhắc khi đọc, tốt nhất nên next tới chương 73. Nhắc lại những gì tác đã từng nói: "Trần Thanh không phải là người tốt"