Cảm thán tiền kiếp của mình xong, Trần Thanh bèn quay lại với thực tế. Bây giờ, cậu và Đại Ngưu đang ở trong phòng kín. Đại Ngưu cung kính nhận tờ giấy từ trong tay cậu, chăm chú đọc. Rồi ông trừng lớn mắt, như không thể tin mà nhìn Trần Thanh. Nhận được cái gật đầu xác nhận của cậu, ông run rẩy.
-Sao được chứ. Không thể được, hắn ta lại…
Trần Thanh nhếch mép.
-Sao lại không? Ba lượng vàng cùng hộ tịch thường dân. Không phải kẻ nào cũng có thể bỏ qua được.
Đại Ngưu sững sờ.
-Thiếu gia có ân tái tạo, sao hắn lại…
Trần Thanh khoát tay.
-Kẻ tốt không cần lí do, kẻ xấu dù ban ân như thế nào cũng không ngăn được. Chỉ trách lòng hắn quá rộng, một Mỹ Thực Lâu nhỏ bé cùng tờ giấy bán thân không giữ nỗi.
Đại Ngưu vội cúi đầu.
-Thiếu gia bớt giận.
Trần Thanh phì cười.
-Có cái gì phải giận chứ. Vừa hay, đã lâu rồi ta không nói chuyện với hạ nhân trong tửu lâu. Sẵn dịp này ta dạy lại họ một lần nữa, tờ giấy bán thân trong tay ta có giá trị như thế nào.
Đại Ngưu cúi đầu, biết thiếu gia đang tức giận nên không dám nói tiếng nào.
Trần Thanh nhịp nhịp tay trên bàn, trong đầu suy tính. So với việc bị phản bội, cậu càng tức giận bản thân hơn. Là cậu quá lơ là, quên mất “binh bất yếm trá” cùng “lòng người khó dò”. Sự cố lần này là tiếng chuông cảnh tỉnh cho cậu, cậu nhất định phải nắm chặt hạ nhân trong tay mình, tuyệt không cho họ được phép có tư tưởng phản bội cậu. Thêm nữa, Trần Thanh đang lo lắng về người đứng sau hỗ trợ mình. Rốt cuộc là ai?
Không thể là Ngô viên ngoại. Nếu là Ngô viên ngoại, ông ta tuyệt đối sẽ báo với cậu trước, để cậu xử lý việc này. Chứ sẽ không tự thân can thiệp vào, gây ra mạng người. Càng không thể là tri huyện, vị này chưa thân thiết với cậu đến mức có thể hỗ trợ nhau đâu. Mười lượng vàng lần trước, là cậu nhờ hắn ta giúp đỡ giải quyết chuyện xử án cho nhanh, về sau cũng không còn liên hệ gì nữa. Hơn nữa, trong địa phận quản lý của mình, hắn ta tuyệt đối không cho phép gây ra mạng người.
Vậy kẻ đó là ai? Là ai dù biết rõ kế hoạch của đối phương vẫn bình chân như vại. Chỉ đứng sau lưng mà giúp cậu, thậm chí còn “ăn miếng trả miếng”, cho đối phương một cú trời giáng. Khiến họ không còn cơ hội xoay người.
Giúp đỡ thầm lặng xong, lại không quên ghi lại cho cậu một bức thư kể “công” mình đã giúp như thế nào, còn giúp cậu chỉ ra kẻ phản bội.
Điều quan trọng nhất, người này lại có thể thần không biết quỷ không hay mà xâm nhập Đào Viên Cư, tránh khỏi ánh mắt của bọn người canh gác mà vào trong nhà chính, thậm chí xông vào trong phòng cậu lúc cậu đi ngủ, lặng im không đánh thức cậu mà đặt bức thư này lên bàn cạnh giường. Nên biết do bươn chải từ nhỏ, Trần Thanh rất cảnh giác, cho dù đang ngủ say, chỉ cần có động tĩnh dù nhỏ như thế nào, cậu cũng lập tức tỉnh giấc. Ngày hôm qua, người này nếu có ý muốn lấy mạng cậu cũng dễ như trở bàn tay.
Một kẻ lợi hại như vậy, Trần Thanh tuyệt đối không có cơ hội quen biết. Đối phương sao lại giúp cậu, hắn có mưu đồ gì? Trần Thanh đang lo lắng “hậu chiêu” về sau của hắn ta.
Đại Ngưu run rẩy nhìn bàn tay của Trần Thanh đang nhịp trên bàn liên tục, dự cảm có điềm không lành. Ông cố gồng người đứng cạnh cậu.
Chợt Trần Thanh dừng tay lại, ông cũng nâng cao tinh thần, biết thiếu gia có chuyện phân phó.
-Hình như ngày mai là kết án việc của Thượng Thực Lâu?
Đại Ngưu vội đáp lời.
-Bẩm thiếu gia, đúng vậy. Vụ án này đã điều tra gần năm ngày rồi, ngày mai là có thể kết án.
Trần Thanh gật đầu.
-Biết “nội bộ” bên trong đã tra được gì không?
Đại Ngưu đáp.
-Tiểu nhân có đi tìm hiểu. Nghe nói là một đầu bếp của tửu lâu đó nhìn nhầm thạch tín là gia vị, nên cho vào. Theo ý của Thượng Thực Lâu là người này phải một mình gánh tội, không liên quan đến bọn họ. Vị đầu bếp đó nhất quyết không nhận lỗi, đổ cho nhân viên khác trong tửu lâu. Nhưng xem ra bên Thượng Thực Lâu cũng “hao tốn” không ít, xem chừng huyện thái gia nghiêng về trị tội đầu bếp này.
Trần Thanh hỏi thêm.
-Đầu bếp đó là?
Đại Ngưu khinh bỉ.
-Là Trình Tiền. Hắn muốn hãm hại chúng ta, thật không ngờ bị cắn ngược lại, cuối cùng bị đẩy ra chịu tội. Xem chừng hiện tại đang hận chết chính mình đi.
Trần Thanh nhếch mép.
-Hắn có trình báo việc Thượng Sâm cấu kết định hại Mỹ Thực Lâu?
Đại Ngưu lắc đầu.
-Bẩm thiếu gia, không ạ.
Trần Thanh cười, cậu chỉ hỏi vậy thôi chứ đương nhiên biết, là tên kia sẽ không dại mà khai ra chuyện này. Kế hoạch của bọn họ mà báo ra, không biết Thượng Sâm có bị tội không, chứ Trình Tiền sẽ là kẻ chịu tội đầu tiên. Bởi hắn ta là người liên hệ, đưa thuốc trực tiếp cho nhân viên của Mỹ Thực Lâu. Chuyện lộ ra, Thượng Sâm chỉ cần nói không biết gì, là do một mình hắn mang thù với Mỹ Thực Lâu mà tự tiện trả thù, hắn chối cũng không chối được.
Cho nên, hắn chỉ có cách “cắn chết” một điều là bản thân không hề bỏ thuốc vào đồ ăn, hi vọng còn có đường thoát. Chỉ tiếc mong ước của hắn chắc chắn là không thành rồi. Thứ nhất, vụ án tử lần này, bắt buộc phải có một kẻ chịu tội, so với Thượng Thực Lâu có “gốc gác” lại “biết điều”. Xử tội bất cẩn khi nấu nướng của kẻ “thấp cổ” như Trình Tiền xem ra dễ hơn. Thứ hai, Tri huyện cần nhanh chóng kết vụ án này để trình gấp lên trên, so với dây dưa với Thượng Sâm sẽ mất nhiều thời gian kháng cáo rồi xử tiếp, thì dùng quyền lực ép Trình Tiền nhận tội là nhanh nhất. Vẹn cả đôi đường.
Thế nên, chuyện Trình Tiền lãnh tội là việc chắc như đinh đóng cột.
Trần Thanh không có ý xử lý thêm gì với Trình Tiền, tin tưởng rằng hắn ta sẽ bị pháp luật của Đại Hạ xử đến nơi đến chốn. Dạo này Đại Hạ đang yên bình, án tử này ra xem chừng sẽ được Hoàng Đế tận dụng để lập uy với dân chúng. Nên phán quyết cho Trình Tiền tuyệt đối không nhẹ. Cậu bây giờ phải xử lý “chuyện nhà” trước đã.