Trần Thanh giơ tay ngăn hắn nói tiếp, cũng ngăn bọn hạ nhân đang nhao nhao xung quanh, gằn giọng.
-Tề Quang ơi Tề Quang, thiếu gia ta không phải là quan phụ mẫu, không cần lí do hay bằng chứng để kết án, cũng chẳng cần ngươi trước mặt ta cãi lí về mình. Biết tờ giấy bán thân của ngươi trong tay ta có ý nghĩa gì không? Nghĩa là một khi thiếu gia này cảm thấy ngươi có tội, ngươi sẽ có tội. Trò chuyện nãy giờ với ngươi chẳng qua là cho những người còn lại biết được, hôm nay ta sao lại xử lý ngươi.
Rồi cậu nói với đám xung quanh.
-Ta không phải là kẻ khát máu. Ta cũng tự thấy bản thân thương tiếc hạ nhân, sẽ đối xử tốt với những ai trung thành với mình. Còn những kẻ có mưu đồ phản bội ta, dù thành công hay không, tuyệt không tha thứ.
Tề Quang nghe cậu nói, sụp người xuống đất, tự nhủ bản thân vậy là xong rồi. Nhớ lại câu nói căn dặn từ đầu của Đại Ngưu “thiếu gia tuyệt đối không phải là người đơn giản như bề ngoài”. Tại sao hắn lại quên chứ, tại sao chỉ vì chút lợi ích trước mắt, mà hắn lại phản bội ngài, đến giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Trần Thanh gọi bốn hạ nhân đang đứng phía sau lên, bốn người này là hạ nhân ở Đào Viên Cư, cậu gọi lại đây để tiện giúp cậu “xử lý”, cũng là cho họ thấy cái giá của “phản bội” cậu, để mà về còn kể lại với mấy người ở điền cư. Cậu cũng khỏi phải về đó mà “lập uy” thêm một lần nữa.
Mấy hạ nhân tiến đến cúi chào Trần Thanh, rồi cung kính nghe cậu ra lệnh.
Trần Thanh chỉ vào Tề Quang đang quỳ, lạnh giọng.
-Đánh chết hắn cho ta.
Tề Quang giật mình nhìn Trần Thanh, hắn vốn tưởng thiếu gia cùng lắm là bán lại hắn cho trung tâm thôi. Không ngờ ngài lại mà thật sự muốn đánh chết hắn. Thế là hắn vừa khóc vừa bò đến, muốn bám lấy chân cậu cầu xin. Nhưng ngặt nỗi bị hai hạ nhân giữ chặt lại, hắn chỉ biết khóc lóc cầu xin.
-Thiếu gia tha mạng…tiểu nhân biết lỗi rồi. Con không dám nữa, thiếu gia tha..mạng, con tham lợi nhất thời, thiếu gia… Á!!!!
Hai hạ nhân còn lại không nhiều lời. Dùng gậy đã mang theo từ sớm mà đánh vào người hắn. Tề Quang đau đớn, vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị hai người còn lại giữ chặt. Chỉ biết liên tục cầu xin Trần Thanh, xin cậu từ bi mà tha cho hắn. Nhưng hắn đã lầm, Trần Thanh người này đã không làm thì thôi. Một khi đã làm sẽ làm tới cùng. Cho nên trong tiếng cầu xin không ngớt của hắn, cậu ngồi im đó nhâm nhi li trà.
Đến khi tiếng kêu ngày một yếu dần rồi tắt hẳn. Một hạ nhân lại kiểm tra hơi thở của Tề Quang, rồi cung kính chấp tay với Trần Thanh.
-Hồi thiếu gia, hắn đã chết rồi.
Đám nhân viên tửu lâu nãy giờ nín thở theo dõi kế bên, trợn trừng mắt sửng sốt, không ngờ một mạng người cứ như vậy mà ra đi trước mặt bọn họ. Tề Quang vậy là “xong” rồi.
Thế nhưng, chưa đầy một khắc sau hiện thực đã cho họ biết rằng họ đã từng ngây thơ như thế nào. Nghe xong hạ nhân nói, Trần Thanh không ngước đầu lên, chỉ hạ mi nói tiếp.
-Đánh tiếp cho ta, ta đã nói rồi, kẻ phản bội ta phải sống không bằng chết, đã chết rồi thì ta muốn hắn vạn kiếp bất phục. Nghe nói nếu một người chết không toàn thây, hồn phách vĩnh viễn không thể siêu thoát được. Đánh đến khi nào thi thể trước mặt ta chỉ còn là một đống thịt thì dừng.
Hai hạ nhân đang cầm gậy run tay, phải dùng tất cả ý chí của mình mới không làm rớt cây gậy trong tay xuống đất. Đây là lần đầu tiên họ thấy thiếu gia đáng sợ như vậy, quả thật là một lần khắc cốt ghi tâm. Tin rằng về sau, dù ai có dụ dỗ như thế nào họ tuyệt đối không dám làm gì có lỗi với thiếu gia. Cũng phải dặn những người trong điền cư cho tốt. Chịu đựng sát khí của thiếu gia một lần là đủ rồi, họ tuyệt đối không muốn chứng kiến thêm lần thứ hai.
Mấy hạ nhân trong điền cư vốn được huấn luyện để giữ an toàn cho Đào Viên Cư. Nên phần nào cũng còn chút gan dạ. So với bọn hắn, nhân viên của tửu lâu đương nhiên đâu thể sánh cùng. Điển hình là bây giờ, đã có một vài hạ nhân sợ đến mức ngất đi. Những người còn lại thì mặt mày không còn giọt máu, hai mắt xám ngắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám ngẩng mặt lên. Chỉ có Đại Ngưu ý chí kiên định hơn một chút là còn quỳ ngay ngắn được, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã run run. Ông thề với lòng, nhất định phải căn dặn nhân viên cho kỹ lưỡng. Tuyệt đối không được phép có tư tưởng bất kính với thiếu gia dù là một chút. Cơn giận của thiếu gia, dù là ông cũng không chịu nỗi.
Dù mọi người nghĩ như thế nào, trận “bầm thây” trước mặt vẫn diễn ra. Một trong bốn hạ nhân của điền cư sau một hồi đập liên tục vào thi thể, không chịu nỗi đã chạy lại góc phòng mà ói một trận. Ba người còn lại run rẩy thay phiên nhau tiếp tục “công việc”.
Nếu hỏi Trần Thanh có sợ không, cậu đương nhiên sợ. Trong suốt hai kiếp làm người, cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ như vậy. Mùi máu tanh hòa cùng mùi nôn mửa không hề dễ ngửi. Thi thể trước mặt đã biến dạng, nội tạng bị đập trào ra ngoài, mấy khúc xương trắng đã lòi ra khỏi da thịt. Hộp sọ bị bể một góc, óc cùng máu tràn ra. Một tròng mắt bị đập rớt ra ngoài, đang lăn lốc bên cạnh. Con còn lại vẫn ở trong hốc mắt, đã trợn trắng lên. Thịt bị đập nát hòa cùng nội tạng và óc người, bị gậy gộc tiếp tục đập trộn vào nhau, chen cùng mấy khúc xương chưa bị vỡ, thành một đống hỗn độn. Hạ nhân chưa nhận được lệnh dừng của cậu, tiếp tục cắn răng đập vỡ hết chỗ xương kia. Mỗi lần gậy hạ xuống, thịt và máu theo quán tính mà văng ra ngoài, những người khác cố gắng không để những thứ kia dính vào mình, đã dịch sát vào mấy vách tường. Nếu có thể, tin rằng bọn họ còn muốn đâm xuyên tường ra bên ngoài, cách xa chỗ này. Trần Thanh phải dùng tất cả định lực của bản thân mới không xoay mặt chỗ khác mà ói. Nhưng cậu vẫn cắn răng nhìn thảm trạng trước mặt. Còn phải tỏ vẻ như bản thân rất thích thú. Cậu phải cho hạ nhân biết, thiếu gia họ “biến thái” đến mức nào. Để trong đầu họ vĩnh viễn không quên được khung cảnh hôm nay. Để về sau khi họ có bất cứ suy nghĩ nào quá phận phải bị dặp tắt ngay.
Cảnh báo: chương sau có cảnh máu me, dù không nhiều nhưng có thể gây kinh dị cho một vài người, đọc giả nên cân nhắc. Thân ái!