Thượng Sâm đầy khao khát nhìn cánh cửa đối diện. Đợi chờ cảnh hỗn loạn đằng sau cánh cửa kia.
“Á! Chết người!!!!!!!!!!!”
Tiếng la thất thanh quả nhiên vang lên, nhưng trái với kỳ vọng của Thượng Sâm, hắn lại mà nghe nó phát ra từ phía dưới tửu lâu của mình. Thượng Sâm tái mặt, vội vàng chạy xuống bên dưới, không còn dáng vẻ thong dong như xưa.
Đứng trên cầu thang tại lầu một, Thượng Sâm nhìn đám người đang tụ tập bên dưới. Khách nhân hiện tại của tửu lâu rất thưa thớt, đa phần là do không đủ kiên nhẫn chờ bàn trống bên Mỹ Thực Lâu mà qua đây, cho nên Thượng Sâm dễ dàng nhìn rõ khung cảnh bên dưới.
Vài người đang bu quanh một thân ảnh đang nằm dưới đất, bên ngoài cũng tụ tập một đám người tò mò nhìn vào trong. Chưởng quầy mặt tái xanh chạy lại phía hắn, chân run rẩy nên chạy được vài bước là té ngã, rồi cố hết sức lực mà bò đến chỗ hắn.
-Lão…bản…chết…chết người.
Thượng Sâm trừng mắt, hỏi lại.
-Tại sao chết, có ai mời đại phu chưa?
Chưởng quầy run rẩy, nói không thành tiếng. Một trong những bằng hữu của nạn nhân xông đến chỗ Thượng Sâm định động thủ, may mắn có mấy hạ nhân tửu lâu giữ lại. Người này trừng mắt nhìn Thượng Sâm, tức giận.
-Tửu lâu mấy ngươi làm ăn thế nào vậy hả, hại chết người rồi kìa. Bằng hữu của ta vừa mới dùng một miếng đồ ăn của tửu lâu ngươi xong, liền tím tái mặt, nằm vặt xuống, chưa bao lâu đã tắt thở. Các ngươi giết người, ta phải kiện lên quan.
Đám đông bên ngoài nghe vậy khiếp sợ. Nấu ăn mà cũng nấu ra được mạng người. Cái tửu lâu này sao lại khủng khiếp như vậy.
Thượng Sâm nhìn đám người đang chụm đầu bàn tán bên ngoài. Tức giận. Chuyện hôm nay dù giải quyết như thế nào, tiếng xấu này Thượng Thực Lâu xem chừng phải gánh rồi. Về sau tửu lâu này xem như hủy, đừng mơ có người vào dùng bữa nữa. Thượng Sâm nghi ngờ chuyện này là do bên Mỹ Thực Lâu ám hại. Nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Hắn lập kế hoạch hại người, nhưng tửu lâu có chuyện lại là của hắn, bên Mỹ Thực Lâu vẫn bình yên vô sự. Chuyện này dù chết hắn vẫn không tin Trần Thanh không có phần.
Chuyện xử lý Trần Thanh để sau, bây giờ hắn cần xử gấp chuyện trước mặt này. Nhưng chưa chờ hắn ra bất cứ mệnh lệnh nào, đã thấy quan sai tiến vào cửa Thượng Thực Lâu. Họ gạt đám người đang bu quanh thi thể ra, một người từ trong đó tiến đến kiểm tra thi thể một lúc, rồi tiến đến ngửi các món ăn trên bàn, sau quay qua nói nhỏ gì đó với vị quan sai đi đầu. Người này chăm chú lắng nghe một hồi, liền gật đầu rồi lên tiếng hỏi.
-Ai là lão bản của Thượng Thực Lâu?
Thượng Sâm bèn tiến đến, chấp tay chào hắn ta.
-Hồi quan gia, là ta.
Quan sai quan sát Thượng Sâm một lát, rồi gật đầu.
-Được, vậy ngươi theo ta về công đường.
Thượng Sâm vội nói.
-Quan gia, chuyện này không liên quan đến bổn tiệm. Vị khách này xem chừng là có bệnh riêng trong người, bây giờ mới tái phát. Chứ bổn tiệm kinh doanh nhiều năm, quản lý việc nhập nguyên liệu và chế biến thức ăn rất kỹ lưỡng. Tuyệt chưa gây ra bất cứ chuyện gì đáng tiếc.
Quan sai nghiêm mặt.
-Không cần ngươi nhiều lời. Ngỗ tác ( pháp y ) của huyện gia tự biết làm việc. Người này chết do bị nhiễm thạch tín ( thuốc chuột ), thức ăn trên bàn cũng có thạch tín. Chuyện này lão bản ngươi trốn không thoát được.
Thượng Sâm vừa nghe nói, người sững sờ chao đảo, may mà có hạ nhân đỡ lấy mới không bị té ngã xuống. Không thể trùng hợp như vậy được, thứ mà hắn đưa cho hạ nhân của Mỹ Thực Lâu cũng là thạch tín. Chuyện này tuyệt đối là Trần Thanh hãm hại hắn.
Mấy người ngồi cùng bàn với nạn nhân chết điếng. Trời ạ, trong đồ ăn vậy mà lại bỏ thạch tín. Tửu lâu này muốn gì đây? May mắn bọn họ chưa kịp ăn đồ trên bàn đã thấy biểu hiện lạ của đồng bạn mình, mới thoát được một kiếp. Nếu không, hôm nay ở đây sợ là không chỉ một thi thể. Mấy người tức giận, sỉ vả bọn Thượng Sâm.
-Độc ác, xấu xa, các ngươi đi chết đi!
-Bỏ thạch tín vào đồ ăn cho khách, mấy người điên à?
-Quan gia, ngài nhất định phải xử tội nặng bọn họ, quả thật là bọn người đê tiện.
Vị quan sai dẫn đầu giơ tay ngăn mọi người nhiều lời, chỉ nói.
-Tất cả mọi người cùng lên công đường. Đây là án tử đầu tiên của Đại Trì hơn ba mươi năm nay. Chuyện này nhất định Huyện thái gia phải tra đến cùng, không để kẻ ác thoát được.
Chưởng quầy được Thượng Sâm nháy mắt, vội tiến tới dúi một hà bao dày cộm cho vị quan sai này. Thế nhưng bị hắn đẩy lại, từ chối. Không phải là hắn không muốn nhận, mà là hắn không thể nhận. Vụ án này quá lớn. Nhất định sẽ oanh động cả nước. Ngày hôm nay hắn dám nhận hà bao này, ngày mai nếu lỡ truy ra, không khéo hắn lại bị kết tội đồng lõa với bọn người này. Bạc tuy cần thiết, nhưng mạng quan trọng hơn.
Thế là một đoàn người cùng một thi thể chầm chậm đi về phía huyện nha trong ánh nhìn tò mò và thích thú của đám đông theo sau. Trong những ngày sau đó, cơ hồ toàn bộ người dân của huyện đều dừng tất cả công việc lại, tập trung ngoài cổng huyện nha mà “ngóng” tin. Thậm chí còn trãi mấy tấm bạc gần đó mà ăn ngủ tại chỗ, chỉ sợ bản thân sơ sót sẽ bỏ mất chi tiết nào đó.
Trần Thanh khi biết tin đã rất khâm phục mấy người này. Hóa ra truyền thống “nhiều chuyện” thời nào cũng có, mỗi thời mỗi vẻ. Ở kiếp trước của cậu, có một tên đại ca vì thua bài mà xả đạn cả sòng bạc. Rồi một thân một mình lẩn trốn vào vùng hẻo lánh. Tại thời điểm đó, dân cả huyện thậm chí cả thành phố cũng đổ xô đi “ngóng tin” như vầy. Mọi người tụ tập bên ngoài khu vực phong tỏa, túc trực chờ đợi “bóng dáng” của vị đại ca này. Độ “đam mê” tuyệt đối không hề thua kém người dân huyện Đại Trì.
Chương 69: Làm việc tốt không quên kể công. Nhưng là ai?