[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 58: Cái tết lớn ở Hồ gia thôn




Tạm thời bỏ qua chuyện về sau người Trần gia biết nhà Trần Dũng bán con gái thì sửng sốt ra sao. Cũng bỏ qua chuyện ba người này sau khi sử dụng hết số tiền dư ra vì bán Thiên Ái, đã phải vật lộn khổ sở quay lại làm việc như thế nào. Hai đứa con yêu quý của vợ chồng ông, một đứa phải trãi qua kiếp sống buôn phấn bán hương, một đứa phải học cách cấm đầu vào làm hòng kiếm cái ăn. Gia đình ba người ngày nào cũng vang lên tiếng cãi cọ. Hàng xóm xung quanh theo thời gian chẳng những không quên đi hiềm khích với họ, ngược lại càng xa lánh họ hơn.

Hai ngày sau, Trần Dũng cầm theo 200 lượng bạc đến gõ cửa Đào Viên Cư. Quản gia ra tiếp chuyện, đếm đủ tiền rồi đưa lại cho ông sắc lệnh nợ tiền Tri huyện cấp. Từ đây về sau, hai nhà không gặp lại nhau. Mỗi lần nhắc đến Đào Viên Cư, dù vợ chồng Trần Dũng hay hai đứa con của họ đều chảy mồ hôi lạnh, run lập cập, tuyệt không dám hó hé tiếng nào.



Năm nay, Hồ gia thôn ăn Tết lớn. Từ sáng sớm, đám người trong thôn đã tụ tập trước cửa thôn, chuẩn bị đón xe lên trấn.

-Hương tỷ, năm nay tỷ định mua cái gì?

Một thôn phụ kéo tay người đứng cạnh mình hỏi. Người được hỏi bèn cười tươi đáp lại.

-Mua vài cân thịt với mấy khúc vải, mấy ngày này tranh thủ làm cho tụi nhỏ đồ mới.

-Chỉ còn hơn một tháng nữa là Tết rồi, tỷ làm kịp không?

Thôn phụ được hỏi thở dài.

-Chịu thôi. Đợt rồi rau củ nhà ta ra chậm, nên mãi hôm qua mới kịp bán cho Điền Viên Cư.

-Thế ạ. May mắn muội xong từ sớm, cho nên chuyện đồ tết cho tụi nhỏ xong rồi. Bây giờ chỉ mua ít thịt và mắm muối. Tết này tụi nhỏ được ăn thịt thả sức, chắc chúng mừng lắm.

Người được gọi Hương tỷ cũng gật đầu cười.

-Thật may có Trần công tử, thôn chúng ta mới được như vầy. Muội không biết đâu, hôm trước về nhà mẹ ruột, chị em ta luôn bảo ta tốt số, gả được vào Hồ gia thôn. Còn muốn hỏi xem có thanh niên nào trong hôn gần đến tuổi định thân, định giới thiệu con cháu trong nhà đấy.

Người kia nghe vậy cũng gật đầu.

-Nhà muội cũng vậy nè. Nghe muội bảo mỗi tháng chỉ bán rau củ cho Điền Viên cư thôi đã kiếm hơn 50 văn tiền, bọn họ đều ghen tỵ chết với muội. Chưa kể năm nay A Trung hỗ trợ xây dựng điền cư cũng kiếm khoản không nhỏ nữa. Mấy bà chị dâu nhìn muội đỏ cả con mắt.

Hương tỷ nghe vậy che miệng cười.

-Còn phải nói. Nghe Phạm quản gia đánh tiếng, tháng sau đợi cây ăn quả trong Điền Cư chín, sẽ thuê thôn dân mình vào hái. Ta đã dặn phu quân rồi, ăn tết xong không cần lên trấn trên, cứ ở lại phụ việc trong nhà rồi theo giúp việc cho Trần công tử.

Mấy người cạnh cô cũng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ bản thân cũng dặn dò chồng mình. Trong mắt họ, so với lên trấn trên lao động nặng nề, bị chèn ép, thì ở lại thôn làm việc cho Trần công tử là tốt nhất. Trần Thanh trả lương phóng khoáng, việc lại gần nhà, tiết kiệm bao nhiêu là chi phí.

Từ dạo Điền Cư ổn định, rau củ quả trong vườn cũng được hái giao cho Mỹ Thực Lâu làm nguyên liệu, tiết kiệm nhiều chi phí. Trần Thanh cũng lén chen thêm rau củ trong không gian vào, những rau củ này tất nhiên khi chế biến sẽ ngon hơn các loại ở ngoài nhiều, thế là được khách nhân tấm tắc khen ngợi.

Thấy thôn dân trồng rau quả nhiều, ăn không hết lại không đem lên trấn bán được. Nên cậu cho hạ nhân thu mua rau củ của thôn dân, gom chung mà giao cho tửu lâu. Rau củ của thôn quê vừa ngon, giá cả lại rẻ, cũng giúp cậu tiết kiệm được ít chi phí. Hơn cả là cậu thật lòng muốn giúp người dân đây bớt khổ, chứ thấy cảnh bọn họ hằng ngày chỉ ăn cháo với rau, mấy đứa trẻ trong thôn thì ốm nheo nhóc. Dù người cứng rắn như Trần Thanh cũng thấy đau lòng.

Hiện tại, Đào Viên Cư đã trở thành một “Thế ngoại đào viên” danh xứng với thực. Còn nhớ lúc mấy cây anh đào nở hoa, hạ nhân của Đào Viên đã há hốc mồm, nhìn chúng cả nửa ngày. Đời này bọn họ chưa từng thấy cảnh sắc nào đẹp như vậy, cũng chưa hề nghĩ đến sẽ có một nơi thoát trần như này. Hàng hàng sa số hoa đào nở bung cánh, khoe sắc dưới ánh mặt trời. Hoa đào trắng tinh khôi như thôn nữ mới lớn, hoa đào hồng e ấp cô gái ngượng ngùng, hoa đào đỏ là thiếu nữ tuổi trưởng thành, động lòng người đối diện. Mỗi cơn gió thổi qua, vạn vạn cánh hoa bay theo làn gió, vấn vương lòng người. Trần Thanh bảo hạ nhân không cần quét dọn cánh hoa, nên chúng vẫn ở yên trên đất, nhuộm mảnh đất này bằng ba màu sắc tuyệt đẹp.

Đẹp là vậy, nhưng cái khiến lòng người say mê là mùi thơm của nó. Dù đứng cách xa cả trăm thước, vẫn có thể ngửi được hương đào vấn vương trong không khí. Chứ nói gì đến bọn họ đang đứng sát cạnh nó như vầy. Mùi hương dịu dàng, ngọt ngào, thanh mát. Hương thơm tươi đẹp hơn bất cứ ngôn từ nào. Đám người hạ nhân tỏ vẻ, có thể được làm việc ở Đào Viên Cư, có được một người chủ nhân như Trần Thanh, bọn họ đây là được tổ tiên phù hộ rồi.