-Ngưu chưởng quầy!
Hạ nhân trong Điền Cư mở cửa cho xe ngựa tửu lâu vào, rồi gật đầu chào Đại Ngưu. Đại Ngưu phân phó nhân viên theo mình cùng với hạ nhân điền cư vận chuyển rau củ vào xe ngựa. Mấy giỏ rau củ mà Phạm Hưng đã ra mặt mua của thôn dân cũng được vận chuyển lên cùng.
Theo bước chân Phạm quản gia, Đại Ngưu cùng ông đến nhà chính. Dọc đường đi, Đại Ngưu không dời mắt khỏi những cây anh đào sặc sỡ, vẻ mặt mê mẩn, thật muốn cứ ở lại nơi đây. Ý nghĩ vừa vuột lên cũng bị ông bóp chết, thôi thôi, so với cảnh thiên ngoại phi tiên như vầy, ông hợp với Mỹ Thực Lâu nồng mùi khói bếp hơn. Dù sao đối phó với khách nhân và nhân viên trong tiệm cũng là sở trường và đam mê của ông.
-Bẩm thiếu gia, chúng thuộc hạ cầu kiến.
Hai người đồng loạt hô to, Trần Thanh hiện tại đang ở trong không gian ngâm mình, vừa nghe tiếng bèn đứng dậy thay đồ rồi xuống lầu mở cửa.
-Vào đi.
Cửa vừa mở ra, hai người cung kính cúi chào cậu rồi theo sau vào.
-Có chuyện gì vậy Ngưu thúc?
-Bẩm thiếu gia, thuộc hạ đến thưa về “trà anh đào” ạ.
Trần Thanh nghe vậy liền thích thú hỏi lại ông.
-Thái độ của khách hàng thế nào.
-Bẩm thiếu gia, rất hài lòng ạ. Hiện tại rất nhiều người dò hỏi tiểu nhân về việc mua trà anh đào.
Từ lúc cây anh đào trổ hoa, Trần Thanh liền lệnh cho hạ nhân hái những bông to, tròn, đẹp nhất xuống. Sau đó sử dụng phương pháp phơi khô làm thành trà hoa khô. Lượt trà đầu tiên ra, Trần Thanh cho Đại Ngưu đem về Mỹ Thực lâu đãi khách. Không ngoài tưởng tượng, gây chấn động cho giới thưởng trà khu vực ngay lập tức. Thậm chí có những người đến Mỹ Thực Lâu chỉ để được uống tách trà kèm theo này.
Đại Ngưu theo lệnh báo lại Mỹ Thực Lâu sẽ sớm tiến hành bán trà này trước tết, do số lượng có hạn nên chỉ dành riêng cho những khách hàng thường xuyên của Mỹ Thực Lâu. Sau khi khách nhân biết có thể mua được loại trà này, số lượng người đến Mỹ Thực lâu dùng bữa tăng hơn hẳn.
Trần Thành đưa hộp gỗ cạnh tay cậu cho Đại Ngưu, ra hiệu ông mở ra.
Đại Ngưu cung kính nhận hộp gỗ. Hộp được chế tác tỉ mỉ, kiểu dáng tựa như hộp trang sức của nữ nhân nhưng được làm đơn giản hơn, không tạo cảm giác ủy mị. Bốn góc hộp được mài bóng, không tạo khó chịu cho người cầm, trên nắp hộp khắc một nhánh hoa anh đào che ngang, điêu khắc tỉ mỉ, từng chi tiết nhỏ của nhụy hoa cũng tuyệt không bỏ qua. Phía trên nhánh hoa là ba chữ Trà Anh Đào kiểu cách, dưới gốc phải khắc chữ Đào Viên Cư, chữ nhỏ hơn một chút.
Từ lúc bắt đầu trồng hoa anh đào ra ngoài, Trần Thanh đã có kế hoạch sử dụng cây trồng này ra sao rồi. Nên chờ sau khi Điền Viên Cư đã ổn định, cậu liền liên hệ Hồ Đại ( con trai trưởng thôn ), làm hộp trà theo yêu cầu. Cậu đặt hắn ta 5000 hộp gỗ bình thường, cũng đặt riêng 200 hộp bằng gỗ lim to hơn một chút. Do cậu yêu cầu rất cao, nên hiện tại Hồ Đại mới giao cho cậu 2000 hộp gỗ bình thường và 200 hộp gỗ lim, số còn lại sẽ cho giao sau. Nhờ đơn hàng này mà hắn ta đã kiếm được một khoản không nhỏ, nghe nói đã mua thêm đất, năm sau chuẩn bị xây nhà mới rồi.
Cảm giác đầu tiên của Đại Ngưu là sang trọng, rất sang trọng. Tiếp đến, ông liền mở nắp hộp ra.
Một mùi thơm nồng nàn ập thẳng vào mặt, Đại Ngưu thích thú nhìn những đóa anh đào đã được chế biến xếp ngay ngắn trong hộp. Loài hoa này thật lạ, cho dù bị hái khỏi cành, bị làm khô thành trà vẫn giữ được màu sắc và hình dạng nguyên bản, chỉ là do bị phơi khô nên không còn vẻ tươi mới nữa. Để pha loại trà này, thiếu gia đã căn dặn bọn họ rất kỹ càng, trước tiên rửa sạch chúng với nước lạnh, sau đó cho vào ấm trà đã tráng bằng nước sôi. Sau đó mới cho nước sôi vào, chừng một tuần trà ( 15 phút ), vị hoa anh đào tiết ra, nước trà thơm ngọt tự nhiên. Cho vào miệng, nước trà thấm vào cuống họng, hương trà ngây ngất nơi đầu mũi. Làm say đắm biết bao người thưởng trà.
Nhìn hộp trà trong tay, trong đầu Đại Ngưu không biết đã vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh tương lai của chúng, những người thưởng trà sẽ mê đắm nó như thế nào, rồi món quà này có thể trở thành món quà tặng trang nhã ra sao?
Ngắm nhìn hộp trà kỹ lưỡng, rồi Đại Ngưu ngước lên nhìn Trần Thanh, đợi lệnh.
-Thiếu gia, cái này?
Trần Thanh cười.
-Hiện tại trong kho có 1000 hộp trà như vậy, ngươi đem về Mỹ Thực Lâu, trước tết bán ra 500 hộp cho những khách hàng thân thiết của tửu lâu. Số còn lại chờ qua tết chúng ta mới bán.
Đại Ngưu nhăn mày.
-500 sợ là quá ít, khách nhân của tửu lâu rất thích món trà này, số lượng người hỏi tiểu nhân rất nhiều. Chưa kể khi thấy thiết kế của hộp đựng, tin rằng bọn họ sẽ tăng lượng mua hơn.
Trần Thanh lắc đầu.
-Thứ nhất, cái gì hiếm mới quý. Cho họ cầu mà không được, khiến họ nhớ mãi không quên Trà Anh Đào của ta. Thứ hai, bây giờ chưa phải thời điểm nở rộ nhất của loài hoa này, nên số hoa hái đạt yêu cầu không nhiều, lượng trà làm ra cũng giới hạn. Chừng một đến hai tháng nữa để hoa nở rộ, Phạm quản gia sắp xếp thuê mấy thôn phụ Hồ gia, cho họ hái. Nhưng số lượng hái cũng phải hạn chế, vì số hoa còn lại ta muốn cho chúng ra quả.
Hoa Anh Đào cậu trồng rất đặc biệt, bình thường hoa này chỉ nở vài ngày sẽ lụi tàn. Nhưng vườn hoa của cậu nở hơn một tuần rồi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ngược lại hoa càng ngày càng lớn, mùi càng lúc càng thơm. Cho nên Trần Thanh muốn đợi chúng kết quả, cây trong không gian cậu ra quả rất to, cỡ bằng nắm tay người trưởng thành, không biết cây bên ngoài như thế nào. Vì đảm bảo số cây bên ngoài ra quả không chênh lệch mấy, mà mỗi ngày cậu đều đi dạo quanh vườn rồi len lén tưới linh tuyền cho chúng.
Đại Ngưu nghe cậu nói gật gù liên tục, quả nhiên là ông nhiều lời. Từ trước đến giờ thiếu gia có chuyện gì mà không tính toán kỹ lưỡng chứ. Phạm Hưng cũng vâng dạ đảm bảo sẽ hướng dẫn thôn phụ hái hoa kỹ lưỡng, không tổn hại cây trồng.
Đại Ngưu cung kính hỏi.
-Thiếu gia, giá tiền định bao nhiêu là được ạ?
Trần Thanh nhẹ giọng.
-Mỗi hộp mười lượng bạc.
Đại Ngưu trừng mắt.
-Mười lượng bạc?
Nếu lúc nãy ông đếm không lầm. Trong hộp trà này cũng vừa đủ chứa mười đóa hoa. Ý của thiếu gia là mỗi đóa một lượng bạc?
Trần Thanh gật đầu.
-Mười lượng bạc. Cứ bán như vậy. Về sau nếu cần sẽ tăng thêm.
Đại Ngưu đơ mặt, hóa ra cái giá mười lượng bạc đã là “rẻ” rồi à, về sau sẽ tăng thêm à. Xem ra lúc nãy ông đã ngây thơ quá rồi.
Nhưng ý của thiếu gia tuyệt đối là có lí do. Nhiệm vụ của ông chỉ là chấp thành và làm theo lệnh thôi.
Trần Thanh chỉ vào mấy hộp thức ăn bên cạnh.
-Đây là mười món ăn của hôm nay, sẵn tiện Ngưu thúc đến rồi thì mang về luôn, hạ nhân đỡ phải đi một chuyến.