[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 57: Chó cắn chó ( 2 )




Trần Hữu Thiên thấy mẹ cùng em gái mình chỉ biết ôm nhau khóc, còn cha hắn thì đã ngồi thừ trên ghế không nhúc nhích. Hắn cau mày.

-Cha me. Con muốn bàn với hai người vài chuyện.

Vợ chồng Bùi thị giương mắt nhìn hắn.

-Thằng hai, con muốn bàn chuyện gì?

Hữu Thiên không trả lời ngay mà nhìn qua Thiên Ái.

-Em gái. Em vào tắm rửa đi, người dơ hết cả rồi. Chuyện nhà để anh với cha mẹ lo. Em còn nhỏ, cứ vào nghỉ ngơi trước.

Từ trước đến giờ Hữu Thiên cũng khá quan tâm đứa em gái này. Thiên Ái nghe anh trai nói vậy, liền không nghĩ gì mà vào trong nhà chuẩn bị tắm rửa. Quần áo của cô đã dính đầy bụi đất, mặt thì bẩn thỉu.

Đợi Thiên Ái đã vào trong. Hữu Thiên liền hỏi hai người Bùi thị.

-Cha mẹ, nhà chúng ta có bao nhiêu đất vậy?

Bùi thị sửng sốt.

-Thằng hai, ý con là sao. Không lẽ…tuyệt đối không được, đất này là tổ tiên để lại, chúng ta thà chết chứ tuyệt đối không được bán đi dù chỉ một tấc. Hơn nữa, đó là mẹ để dành cho con cùng con út, không thể bán được.

Hữu Thiên trừng bà.

-Không bán. Không bán thì 200 lượng đào đâu ra. Cha mẹ có à?

Hai người bèn gục đầu, Hữu Thiên nhẹ giọng.

-Không trả đủ 200 lượng bạc cho tên Trần công tử kia. Cả nhà ta chỉ có cách vào ngục mà ở. Cha mẹ cũng không muốn nửa đời sau của mình ở trong đó phải không?

Bùi thị thở dài, cam chịu trả lời.

-Đất nền chỉ có mảnh đang ở này. Đất ruộng có ba sào. Vốn dĩ mẹ định để lại cái nhà này với hai sào ruộng cho con. Một sào cho con út. Nhưng giờ…haish…

Hữu Thiên nhíu mày, yên lặng tính toán. Rồi hắn nói.

-Cha mẹ, con tính như vầy hai người xem thử được không. Đất nền nhà chúng ta không thể bán, bán rồi lấy cái gì mà ở. Ba sào ruộng có thể bán bớt một sào, với giá thị trường cũng được 150 lượng bạc.

Bùi thị nhăn mày.

-Vẫn còn thiếu 50 lượng bạc.

Hữu Thiên nhẹ giọng.

-Nên con đang định bàn với cha mẹ. Mình bán con út đi.

Bùi thị trừng lớn mắt, thét lên.

-Thằng hai, con nói cái gì thế!

Hữu Thiên vội bịt miệng bà lại, rồi nhỏ giọng.

-Mẹ, người bình tĩnh nghe con nói đã. – Rồi thấy Bùi thị đã chịu ngồi im, hắn bèn thả tay ra rồi nói tiếp. – Sào ruộng mẹ để dành cho con út đã bán, về sau của hồi môn của nó không còn, làm gì có nhà nào chịu cưới nó. Hơn nữa, danh tiếng nhà ta hiện giờ đã vậy, ai lại đi rước một đứa như nó về. Cứ để nó ở nhà như vậy, khéo về sau mang tiếng xấu cho nhà ta. Thôi thì mình bán con út đi, góp tiền trả nợ cho cái nhà này. Bán nó vào nơi tốt một chút, tương lai nó không chừng còn tốt hơn hiện tại.

Bùi thị nhăn mày.

-Con út như vậy, năm lượng bạc không biết có ai mua không. Ở đó mà bán được 50 lượng. Hay chúng ta cứ bán thêm một sào ruộng nữa đi, để con út ở với nhà mình.

Hữu Thiên gằn giọng.

-Một nhà bốn miệng ăn chỉ có một sào ruộng, nhà chúng ta về sao ăn bằng cái gì. Hơn nữa đó là phần mẹ để lại cho con, để về sau con phụng dưỡng hai người. Bán rồi, tương lai chúng ta phải làm sao. Còn về giá tiền, cha mẹ yên tâm. Trước đây con nghe tụi bạn nói, kiểu con gái mới lớn như con út, bán cho Hương Yên Lâu khéo còn được cả trăm lượng ấy chứ.

Trần Dũng trợn trừng.

-Đó không phải là kỹ viện sao?

Hữu Thiên gật đầu.

-Đó đúng là kỹ viện, nên mới có giá đó. Chứ cha nghĩ nhà ai bỏ ra cả trăm lượng chỉ mua một đứa ăn không ngồi rồi như con út nhà mình.

Thấy hai người kia tỏ vẻ không chịu, hắn nói tiếp.

-Cha mẹ đừng lo, đều nói kỹ nữ như này như kia. Nhưng họ ăn sung mặc sướng, sống còn thoải mái hơn nông dân nghèo chúng ta. Con út vào đó, tương lai biết đâu gặp được người thương, khéo lại được phú hộ nào đó chuộc ra, về sau ăn sung mặc sướng.

Trần Dũng đăm chiêu.

-Nhưng nếu cho nó làm kỹ nữ, mặt mũi nhà ta còn gì nữa.

Hữu Thiên phì cười.

-Nhà ta còn cái gọi là mặt mũi sao. Cha mẹ nhìn quanh ta đi, bọn họ chỉ hận không xé xác mình ra đó thôi. Bán con út, nhà ta còn dư hơn 50 lượng bạc, đủ chúng ta ăn sung mặc sướng nhiều năm trời. Về sau chuyện hôm nay mọi người cũng đã quên, lại thấy nhà ta khá hơn. Họ nhào vào làm thân còn không kịp đó chứ.

Trần Dũng cùng Bùi thị đăm chiêu. Mấy lời của con trai đả động họ, tưởng tượng có trong tay 50 lượng bạc, những ngày tháng sau này bọn họ không phải lo gì thêm. Thằng hai cũng nói đúng, với danh tiếng nhà mình bây giờ ai mà chịu lấy con út, đợi vài năm nữa mà nó vẫn ở vậy, người ngoài bàn ra tán vào thì sao. So với nuôi không nó thêm mấy năm, để sau này nó bôi tro trét trấu vào mặt mình. Thì thôi bán nó đi cho rồi, coi như nó giúp cho gia đình trong hoàn cảnh khó khăn này, cũng trả ân bọn họ dưỡng dục nó bấy lâu.

Sau một hồi suy nghĩ, hai vợ chồng Trần Dũng gật đầu đồng ý. Đúng lúc này, cửa phòng tung ra. Thiên Ái với đôi mắt ướt nước trừng bọn họ, gào lên.

-Mọi người vậy mà lại muốn bán con. Cha mẹ, hai người định bán con? Anh hai, anh có phải là người không vậy?

Trần Dũng bị Thiên Ái trừng lớn, chỉ tay vào mặt, túc giận vung cho cô ta một cái tát. Thiên Ái bị đánh té xuống đất, má đỏ bừng, miệng tràn tia máu.

-Tao có gì mà không dám bán mày. Mày là con tao đẻ ra, tao bán mày thì sao hả. Hơn nữa mấy năm nay mày ăn không ngồi rồi, có giúp được gì cái nhà này đâu. Bây giờ mới bán mày xem như tao với mẹ mày đã đối tốt với mày lắm rồi đấy.

Hữu Thiên cũng nói thêm vào, bộ dáng hòa ái.

-Em út à, chúng ta làm vậy chỉ muốn tốt cho em thôi. So với ở lại trong nhà này chịu khổ, sao em không tìm nơi khác tốt hơn mà gửi gắm.

Thiên Ái trừng mắt nhìn hắn.

-Tốt hơn? Anh kêu tôi vào kỹ viện để tốt hơn.

Hữu Thiên cười.

-Sao lại không? Chẳng phải suốt ngày em cứ muốn mua quần này, áo nọ sao? Đợi vào đó rồi, quần áo đẹp tha hồ em lựa chọn, muốn mặc bao nhiêu cũng có.

Thiên Ái phun nước bọt vào hắn.

-Nói nghe hay vậy, sao anh không tự mà bán cái thân mình đi.

Hữu Thiên lau vết nước trên mặt, nghiến răng.

-Tao là đích tôn cái nhà này. Phải có trách nhiệm với dòng tộc. Hơn nữa, anh mày dù có muốn bán, Hương Yên Lâu cũng không chấp nhận dạng tiểu quan như tao đâu. Mày tốt nhất nên yên thân mà đợi bán, còn dám làm rùm beng như vầy nữa, có tin tao đánh gãy chân mày rồi bán đi không. Nghe nói có mấy tên bệnh hoạn thích “chơi” dạng con gái tàn tật đấy.

Hai vợ chồng Trần Dũng sững sờ nhìn Hữu Thiên. Không thể ngờ thằng hai mình có thể nói ra những lời sắc bén như thế, con họ rốt cuộc đi chơi với đám bạn là chơi những gì vậy?

So với hai người này, Thiên Ái càng sợ run hơn. Cô ta vội nắm lấy tay hắn.

-Anh hai, đừng mà. Đừng bán em đi, anh để em ở lại nhà đi. Em hứa, việc gì em cũng làm. Mình bán thêm một sào ruộng nữa đi anh, sau này đợi có tiền mình mua lại. Chúng ta làm anh em nhiều năm rồi, không lẽ anh không thương xót cho em sao.

Hữu Thiên vuốt ve tóc cô.

-Anh thương. Anh đương nhiên thương. Nhưng em cũng phải biết thương nhà này chút. Đó là đất đai của tổ tiên, người nông thôn ta thà chết chứ tiệt không thể bán. Cả nhà sẽ nhớ mãi sự hi sinh của em.

Nói rồi hắn cùng Trần Dũng bất chấp cô ta kêu gào thế nào cũng kéo vào trong phòng mà trói chặt. Sau đó Hữu Thiên chạy ra ngoài một chuyến, nửa ngày sau một chiếc ngựa chạy vào Trần gia thôn. Thôn dân thấy nó dừng trước nhà Trần Dũng bèn từ xa dòm ngó, một lát thấy hình như có một người được kéo lên xe. Sau đó chiếc xe này chậm rãi rời thôn.